CỘNG ĐỒNG TÂM LINH VÀ HẠNH PHÚC CỦA TOÀN THỂ NGƯỜI VIỆT NAM TRÊN TOÀN THẾ GIỚI .
ĐỂ VÀO DIỂN ĐÀN TÂM LINH VÀ HẠNH PHÚC , BẠN CẦN ĐĂNG KÝ TẠI ĐÂY .
CHÚC BẠN AN KHANG THỊNH VƯỢNG VÀ TINH TẤN TRÊN CON ĐƯỜNG TÂM LINH VÀ HẠNH PHÚC ........
TRUNG TÂM HUYỀN BÍ HỌC ĐÔNG TÂY
CỘNG ĐỒNG TÂM LINH VÀ HẠNH PHÚC CỦA TOÀN THỂ NGƯỜI VIỆT NAM TRÊN TOÀN THẾ GIỚI .
ĐỂ VÀO DIỂN ĐÀN TÂM LINH VÀ HẠNH PHÚC , BẠN CẦN ĐĂNG KÝ TẠI ĐÂY .
CHÚC BẠN AN KHANG THỊNH VƯỢNG VÀ TINH TẤN TRÊN CON ĐƯỜNG TÂM LINH VÀ HẠNH PHÚC ........
TRUNG TÂM HUYỀN BÍ HỌC ĐÔNG TÂY
CỘNG ĐỒNG TÂM LINH VÀ HẠNH PHÚC CỦA TOÀN THỂ NGƯỜI VIỆT NAM TRÊN TOÀN THẾ GIỚI .
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

CỘNG ĐỒNG TÂM LINH VÀ HẠNH PHÚC CỦA TOÀN THỂ NGƯỜI VIỆT NAM TRÊN TOÀN THẾ GIỚI .

Cùng tìm tòi, nghiên cứu, chia sẻ, thảo luận và thực hành các kỷ năng, kiến thức tâm linh để tạo hạnh phúc cho bản thân và tha nhân ..........
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Sách ÂM LUẬT VÔ TÌNH
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeSat Nov 16, 2019 3:39 pm by phoenix030

»  Học tập Mật pháp có cần phải quán đỉnh?
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeWed Jun 12, 2019 7:36 pm by dieutam333

» Cửa hàng văn hóa phẩm Phật giáo Phật Linh
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeThu Jun 06, 2019 9:48 am by dieutam333

» Học đạo thầy chân chính có lấy tiền mình ko thầy?
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeThu May 30, 2019 9:28 am by dieutam333

» Mua launchpad
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeWed Feb 27, 2019 8:44 am by hanhmit

» tour du lịch Phú Quốc
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeFri Feb 15, 2019 2:31 am by hanhmit

» căn hộ Hado Green Lane quận 8
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeTue Feb 12, 2019 11:45 pm by hanhmit

» Dự án chung cư Thanh Hà
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeSun Feb 10, 2019 12:14 am by hanhmit

» Thi công nội thất Đà Nẵng
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeTue Jan 29, 2019 10:51 pm by hanhmit

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Diễn Đàn
Affiliates
free forum


 

 CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ

Go down 
Tác giảThông điệp
ÁNH SÁNG-T2-ÚCCHÂU




Tổng số bài gửi : 1153
Join date : 18/02/2010

CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ Empty
Bài gửiTiêu đề: CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ   CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeSun Jul 18, 2010 9:29 pm

CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ
MAN AND HIS BODIES Tác giả ANNIE BESANT
(Cẩm Nang Thông Thiên Học Số 7)
NHÀ XUẤT BẢN THÔNG THIÊN HỌC, ADYAR, MADRAS
Ấn bản năm 1912
Ấn Bản Đầu Tiên Năm 1896
Bản Dịch Chơn Như - Mùa Hè 2007
MỤC LỤC
- Lời nói đầu
- Dẫn nhập
- Thể xác
- Thể Vía hay Thể Dục vọng
- Thể trí
- Các hiện thể khác
- Hào quang của con người
- Chơn nhơn

CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ CHAN_NHAN_VA_CAC_HA_THE
LỜI NÓI ĐẦU

Khi đưa quyển sách nhỏ này ra giới thiệu với thế giới thì ta cần phải nói vài lời. Đó là quyển thứ bảy trong một loạt các Cẩm nang được dự tính để đáp ứng yêu cầu của công chúng có một sự trình bày giáo huấn Thông Thiên Học đơn giản. Một số người đã phàn nàn rằng kho tài liệu của chúng ta vừa quá bí hiểm, quá chuyên môn lại vừa quá đắt đối với bạn đọc bình thường, và chúng tôi hi vọng rằng loạt sách hiện nay có thể thành công trong việc cung ứng điều vốn là một nhu cầu rất thiết thực. Thông Thiên Học không chỉ dành cho người có học, nó dành cho mọi người. Trong số những người lần đầu tiên thoáng thấy được giáo huấn qua những quyển sách nhỏ này có thể có một một vài người được chúng dẫn dắt thâm nhập sâu thêm vào triết học, khoa học và tôn giáo của nó, đương đầu với những vấn đề bí hiểm hơn bằng sự hăm hở của một học viên và bầu nhiệt huyết của một kẻ sơ cơ. Nhưng những Cẩm nang này không được viết ra dành cho học viên tha thiết vốn không nao núng trước những khó khăn ban đầu; Cẩm nang được viết ra cho những người nam nữ đang bận bịu với công việc mưu sinh hàng ngày trên thế gian, nó tìm cách minh giải một số sự thật vĩ đại khiến cho ta dễ chịu đựng hơn được cuộc sống và dễ giáp mặt hơn với sự chết. Do được viết ra bởi những người phụng sự các Chơn sư, vốn là các Huynh trưởng của loài người, cho nên các quyển sách này không có mục đích nào khác hơn là phục vụ cho đồng loại của chúng tôi.

DẪN NHẬP

Có biết bao nhiêu sự lẫn lộn giữa tâm thức với các hiện thể, giữa chơn nhơn với các lớp áo mà nó khoác lấy, cho nên dường như là hợp thời khi ta nêu ra trước các học viên Thông Thiên Học một phát biểu rành rẽ về những sự thật mà chúng ta biết được. Chúng tôi đã đạt tới một mức nghiên cứu sao cho nhiều điều thoạt tiên mù mờ đã trở nên sáng sủa, nhiều điều mơ hồ đã trở nên xác định, nhiều điều trước kia được chấp nhận chỉ là lý thuyết thì nay đã trở thành sự hiểu biết tự thân trải nghiệm. Do đó chúng tôi có thể sắp xếp những sự kiện mà mình nhận biết được thành ra một chuỗi mạch lạc, những sự kiện này có thể được quan sát đi quan sát lại nếu học viên thành công khi triển khai được năng lực quan sát; y sẽ nói về chúng một cách chắc mẫm giống như cảm tưởng của nhà vật lý học bàn tới những hiện tượng khác mà y đã quan sát và lập thành bảng biểu. Nhưng cũng giống như nhà vật lý có thể phạm sai lầm, cũng vậy nhà siêu hình học cũng có thể sai lầm, và khi tầm hiểu biết mở rộng ra thì các ánh sáng mới sẽ soi chiếu cho những sự thật cũ, mối quan hệ của chúng sẽ được thấy rõ hơn, dáng vẻ của chúng sẽ thay đổi – thường thường là bởi vì khi có thêm ánh sáng thì sẽ cho thấy sự thật trước kia dường như là trọn vẹn thì nay chỉ đúng có một phần. Không ai được khẳng định thẩm quyền của mình về những quan điểm được trình bày ở đây; chúng được trình bày theo kiểu từ người học này đến những người học khác, đó là một nỗ lực mô phỏng lại điều đã được thầy dạy nhưng chắc chắn là học trò hiểu không tới nơi tới chốn do kết quả quan sát của mình chịu ảnh hưởng của năng lực hạn chế khiến cho mình chỉ thấy như vậy thôi.
Ngay lúc bắt đầu nghiên cứu, bạn đọc phương Tây cần thay đổi thái độ mà mình đã quen tự xem xét mình, nghĩa là y nên phân biệt rành mạch giữa chơn nhơn và các hạ thể mà chơn nhơn ở trong đó. Chúng ta có thói quen đồng nhất hóa mình với các lớp áo bên ngoài mà mình khoác lấy, ưa nghĩ về mình như thể mình là các hạ thể đó đến đỗi mà muốn lĩnh hội được một quan niệm chân thực về đề tài mà mình đang xét thì chúng ta cần phải từ bỏ quan điểm đó, không được đồng nhất hóa mình với những vỏ bọc mà mình nhất thời khoác lấy rồi lại cởi ra để lại mặc vào những lớp vỏ mới khi chúng ta lại cần tới những bộ y phục đó. Đồng nhất hóa mình với những hạ thể vốn chỉ tồn tại nhất thời thật sự cũng điên rồ và phi lý như đồng nhất hóa mình với quần áo mình mặc; chúng ta không được tùy thuộc vào chúng – giá trị của chúng chỉ tỉ lệ với công dụng của chúng thôi. Cái lỗi lầm thường xuyên đồng nhất hóa tâm thức (tức là Chơn ngã) với các hiện thể mà tâm thức ấy nhất thời hoạt động thông qua đó, chỉ có thể được tha thứ do có sự thật là ý thức tỉnh táo (và trong một chừng mực nào đó ý thức trong khi nằm mơ cũng vậy) chỉ linh hoạt và hoạt động trong thể xác, và người thường thì chẳng biết gì nếu không thông qua ý thức tỉnh táo đó; thế nhưng ta có thể dùng cái trí để hiểu được tình huống thật sự và chúng ta có thể rèn luyện mình coi Chơn ngã là chủ nhân ông của hiện thể thì nhiên hậu kinh nghiệm này sẽ trở thành một sự thật nhất định khi chúng ta học cách tách rời Chơn ngã ra khỏi các hiện thể, thoát ra khỏi hiện thể để biết rằng mình tồn tại trong một tâm thức viên mãn hơn nhiều khi ở bên ngoài hiện thể so với khi ở bên trong hiện thể; do đó chúng ta không tuyệt nhiên tùy thuộc vào nó. Một khi đã thành tựu được điều này thì cố nhiên chúng ta không còn có thể đồng nhất hóa Chơn ngã của mình với các hiện thể được nữa và chúng ta không bao giờ có thể phạm sai lầm khi giả định rằng mình là cái mà mình đang khoác lấy. Ít ra thì việc hiểu rõ ràng bằng cái trí cũng ở trong tầm với của mọi người thuộc chúng ta, và chúng ta có thể rèn luyện mình tập thói quen phân biệt giữa Chơn ngã tức Chơn nhơn với các hạ thể. Chỉ cần làm như thế thôi thì cũng thoát được cái ảo tưởng mà đa số mọi người đang vướng mắc trong đó, chúng ta sẽ thay đổi được trọn cả thái độ của mình đối với cuộc đời cũng như đối với thế gian, nó sẽ chấp cánh giúp chúng ta bay bổng lên một cõi thanh thản hơn vượt trên “những biến dịch và may rủi bấp bênh của cái cuộc sống hữu hoại này”, nó đặt chúng ta trên tầm những rối rắm nhỏ nhặt hằng ngày vốn lù lù ngay trước mắt tâm thức đang mang xác phàm; nó cho chúng ta thấy mức độ tỉ lệ đúng thực giữa điều hằng biến dịch và điều tương đối trường tồn, nó khiến cho chúng ta cảm thấy sự khác nhau giữa con người bị chết đuối do các đợt sóng nhồi lên nhồi xuống làm y ngạt thở và con người đặt chân vững vàng trên một tảng đá mà sóng vỗ chỉ gây vô hại ở dưới đáy.aaa
Khi dùng từ chơn nhơn tôi ngụ ý là chơn ngã sống động, có cá tính, hữu thức và biết suy tư; còn khi dùng từ các hạ thể, tôi ngụ ý là đủ thứ vỏ bọc mà chơn ngã này bị lọt vào trong đó, mỗi vỏ bọc khiến cho chơn ngã có thể hoạt động ở một vùng xác định nào đó trong vũ trụ. Cũng như con người có thể sử dụng một cái xe trên đất liền, một cái tàu trên mặt nước và một máy bay trong không khí để di chuyển từ nơi này tới nơi khác, thế nhưng vẫn còn là chính mình ở khắp mọi nơi, cũng vậy Chơn ngã, tức chơn nhơn vẫn còn là chính mình cho dù nó đang hoạt động trong hạ thể nào; và cũng như cái xe, con tàu và máy bay thay đổi về vật liệu và kết cấu tùy theo yếu tố được thiết kế để cho mỗi phương tiện này vận chuyển trong đó, cũng vậy mỗi hạ thể tùy theo môi trường mà nó hoạt động trong đó. Ha thể này thô trược hơn hạ thể kia, hạ thể này chết yểu hơn hạ thể kia, hạ thể này ít năng lực hơn hạ thể kia, nhưng tất cả đều có chung nhau một điểm, đó là chúng tương đối phù du so với chơn nhơn, chúng là công cụ của chơn nhơn, phục vụ cho chơn nhơn, bị mòn mõi và đổi mới theo bản chất của mình và thích ứng với nhu cầu biến thiên cũng như quyền năng đang tăng trưởng của chơn nhơn. Chúng ta sẽ nghiên cứu từng hạ thễ một, bắt đầu với thể thấp nhất rồi mới xét tới chính chơn nhơn, là đấng chủ động trong mọi hạ thể.
________________________________________
lời đầu đầu sách cuối sách xác vía trí hiện thể khác hào quang chơn nhơn mục lục

THỂ VẬT LÝ

Thuật ngữ thể vật lý (physical body) phải bao gồm cả hai nguyên khí thấp của con người mà thuật ngữ cổ xưa của chúng ta gọi là Sthūla Sharīra và Linga Sharīra, bởi vì cả hai đều hoạt động trên cõi vật lý, đều gồm có chất vật lý, được tạo thành trong thời kỳ một kiếp sống trên cõi vật lý và bị con người vứt bỏ vào lúc chết để rồi cùng nhau tan rã trên cõi vật lý khi con người chuyển sang cõi trung giới.
Một lý do khác để xếp hai nguyên khí này hợp lại thành thể vật lý là vì chừng nào chúng ta chưa thoát ra khỏi thế giới vật lý – tức cõi mà chúng ta quen gọi là cõi trần – thì chúng ta còn phải dùng tới một trong hai lớp áo vật lý này hoặc cả hai. Chúng đều thuộc về cõi vật lý do cấu tạo vật liệu của cõi này và không thể thoát ra khỏi bên ngoài nó; tâm thức hoạt động bên trong chúng bị hạn chế trong nội bộ sự gò bó của cõi vật lý và phải tuân theo những định luật thông thường về không gian và thời gian. Mặc dù có thể tách rời nhau một phần nào, song chúng hiếm khi rời xa nhau trong khi còn sống trên cõi trần, sự rời xa đó không đáng khuyến khích và luôn là dấu hiệu bệnh tật hoặc cấu tạo mất thăng bằng.
Xét theo vật liệu cấu tạo nên chúng thì ta có thể phân biệt chúng ra thành xác phàm (the gross body) và thể phách (the etheric double), thể phách là bản sao chính xác từng hạt một của thể hữu hình và là môi trường thông qua đó có tác dụng mọi dòng điện và dòng sinh khí mà hoạt động của xác phàm tùy thuộc vào đó. Từ trước đến nay, ta vẫn gọi thể phách là Linga Sharīra, nhưng vì nhiều lý do dường như ta nên chấm dứt việc dùng tới tên gọi đó để chỉ thể này. Từ lâu rồi cổ thư của Ấn Độ đã dùng từ “Linga Sharīra” theo một nghĩa khác, và cho dù là người Đông phương hay người Tây phương thì các học viên kho tài liệu Á đông ắt gặp phải nhiều lẫn lộn do hậu quả võ đoán, xuyên tạc ý nghĩa mà nó đã được công nhận; vì lý do đó (nếu không phải còn lý do khác nữa) tốt hơn ta nên từ bỏ cách dùng không chính đáng ấy. Hơn nữa, nếu có được một tên gọi bằng tiếng Anh để chỉ những phần chia nhỏ trong cấu tạo của con người thì ắt là tốt hơn, do đó khiến cho kho tài liệu sơ cấp của chúng ta không còn chướng ngại vật cho những kẻ sơ cơ đứng trước thuật ngữ tiếng Bắc phạn. Vả lại tên gọi thể phách cũng biểu diễn chính xác được bản chất và cấu tạo của phần tinh vi thuộc thể vật lý; do đó nó có ý nghĩa và dễ nhớ hơn (mọi tên gọi đều nên như thế); nó là “thể phách” vì nó được cấu tạo bằng “chất dĩ thái” (ether), nó là “nhị trùng thể” (double) vì nó là bản sao chính xác của xác phàm, có thể nói là cái bóng của xác phàm.
Thế mà vật chất của cõi trần được chia ra bảy lớp, phân biệt với nhau được, và mỗi lớp có đủ thứ tổ hợp trong nội bộ giới hạn của mình. Bảy lớp này là: chất đặc, chất lỏng, chất khí, chất dĩ thái; chất dĩ thái có bốn tình huống phân biệt với nhau cũng giống như chất lỏng phân biệt với chất đặc và chất khí. Đây là bảy trạng thái của vật chất thuộc cõi trần, và bất cứ bộ phận nào thuộc vật chất đó cũng đều có thể chuyển thành bất kỳ một trong các trạng thái này. Mặc dù ở nhiệt độ và áp suất bình thường theo cách mà ta gọi thì vật chất đó sẽ có một trong các trạng thái tương đối là trường tồn, chẳng hạn như vàng thường là chất rắn, nước thường là chất lỏng, clor thường là chất khí. Thể vật lý của con người bao gồm vật chất ở bảy trạng thái này: xác phàm gồm vật chất ở thể đặc, thể lỏng và thể khí; còn thể phách bao gồm bốn lớp chất dĩ thái mà ta lần lượt biết tên là Dĩ thái I, Dĩ thái II, Dĩ thái III và Dĩ thái IV.
Khi chúng tôi trình bày cho mọi người thấy những sự thật cao siêu của Thông Thiên Học, thì chúng tôi thấy họ thường phàn nàn là các sự thật đó quá lờ mờ và họ thắc mắc: “Chúng tôi nên bắt đầu từ đâu? Nếu chúng tôi muốn tự mình học hỏi và chứng tỏ sự thật những lời khẳng định đó thì chúng tôi phải khởi sự như thế nào? Đâu là những bước đầu tiên mà chúng tôi phải bước đi? Thật vậy, đâu là bộ chữ cái của ngôn ngữ mà các nhà Thông Thiên Học cứ liếng thoắng thuyết pháp? Chúng tôi là những người nam nữ sống trên thế gian thì nên làm gì để hiểu được và kiểm chứng được những vấn đề này, thay vì chỉ chấp nhận chúng dựa vào đức tin nơi những người khác vốn tự cho là mình có biết? Trong những trang sau đây tôi sẽ cố gắng trả lời thắc mắc đó để cho những người thật sự tha thiết có thể hiểu được những bước thực tiễn sơ khởi mà họ phải bước đi; ta luôn luôn phải hiểu rằng những bước này ắt thuộc về một sinh hoạt mà bộ phận đạo đức, trí thức và tâm linh của nó còn đang được rèn luyện. Dù cho người ta có làm gì cho thể vật lý không thôi thì điều đó cũng không biến y thành một nhà thấu thị hoặc một ông thánh; nhưng cũng đúng là xét vì thể vật lý là một công cụ mà chúng ta phải sử dụng cho nên ta cần đối xử với nó theo cách nào đó để cho chúng ta có thể chuyển bước theo hướng Thánh đạo. Trong khi việc chỉ xét tới thể vật lý không thôi chẳng bao giờ đưa chúng ta lên đến những đỉnh cao mà chúng ta đang hoài bão, thế nhưng nếu bỏ mặc thể vật lý đó không xét tới nó thì tuyệt nhiên cũng không thể khiến cho ta leo lên được những đỉnh cao đó. Những hạ thể mà ta phải sinh hoạt và làm việc trong đó là những công cụ của chơn nhơn và chúng ta phải hiểu ra điều sơ khởi này. Hạ thể tồn tại vì chúng ta chứ chúng ta không tồn tại vì hạ thể; hạ thể để cho chúng ta sử dụng chứ chúng ta không phải là tay sai của hạ thể để cho bị nó sử dụng. Hạ thể là một công cụ cần phải được tinh luyện, cải thiện, rèn luyện, uốn nắn thành ra một hình dạng và cấu tạo bằng những thành phần khiến cho nó có thể thích hợp nhất để làm công cụ trên cõi trần, phục vụ những mục đích cao nhất của chơn nhơn. Mọi điều hướng theo chiều đó đều cần phải được khích lệ và bồi dưỡng; mọi điều đi ngược lại hướng đó đều nên tránh. Việc hạ thể có thể có những mong ước gì, có thể đã tập nhiễm những thói quen gì trong quá khứ thì chẳng có chi quan trọng; hạ thể thuộc về chúng ta, là tôi tớ của chúng ta để chúng ta tùy ý sử dụng và đến lúc mà nó chiếm quyền kiểm soát đòi dẫn dắt con người thay vì chịu sự chỉ dạy của chơn nhơn thì lúc đó trọn cả mục đích của cuộc đời đã bị phá hoại và hoàn toàn không thể có được bất kỳ loại tiến bộ nào. Đây là điều mà bất cứ người nào tha thiết đều phải khởi sự từ đó. Chính bản chất của thể vật lý khiến cho nó là một điều có thể dễ dàng trở thành một tôi tớ hoặc một công cụ. Nó có một vài đặc tính giúp ta rèn luyện được nó và tương đối dễ dàng chỉ đạo, uốn nắn nó; một trong những đặc tính này là khi nó đã quen hoạt động theo một đường lối đặc thù nào thì nó dễ dàng tự nguyện đi theo đường lối đó và rất vui lòng làm như thế cũng giống như trước kia nó đã từng đi theo những đường lối khác. Nếu ta đã tập nhiễm theo một thói quen xấu thì hạ thể sẽ chống cự khá quyết liệt đối với bất kỳ sự thay đổi thói quen này; nhưng nếu nó bắt buộc phải thay đổi, nếu ta vượt qua được trở ngại mà nó cản đường, và nếu nó buộc lòng phải hành động theo ý muốn của chơn nhơn thì chỉ ít lâu sau, hạ thể sẽ lại tự nguyện lập lại cái thói quen mới mẻ mà con người đã áp đặt lên nó, và sẽ vui lòng theo đuổi phương pháp mới cũng giống như nó đã từng theo đuổi phương pháp cũ mà chơn nhơn thấy có lý do để phản đối.
Giờ đây chúng ta hãy chuyển sang xét tới xác phàm mà ta có thể đại khái gọi là phần hữu hình của thể vật lý mặc dù mắt phàm không được rèn luyện không thấy các thành phần cấu tạo bằng thể khí. Đây là lớp áo ngoài cùng của chơn nhơn, là biểu lộ thấp nhất của nó, là biểu hiện hạn chế nhất và bất toàn nhất của chơn nhơn.

Xác phàm

Chúng ta phải lần lữa nói lâu dài đúng mức về cấu tạo của xác phàm thì chúng ta mới có thể hiểu được bằng cách nào chúng ta có thể xét tới hạ thể này, tẩy trược nó và rèn luyện nó. Chúng ta phải liếc nhìn một loạt các hoạt động mà phần lớn nằm ngoài tầm kiểm soát của ý chí rồi đến những hoạt động chịu sự kiểm soát của ý chí. Cả hai loại hoạt động này đều vận hành nhờ vào các hệ thần kinh, nhưng đó là các loại thần kinh hệ khác nhau. Một hệ thống xúc tiến mọi hoạt động của cơ thể để duy trì sinh hoạt bình thường của nó, nhờ vậy phổi mới co bóp, tim mới thoi thóp và hệ tiêu hóa mới được điều động. Hệ thần kinh này bao gồm các dây thần kinh không cố ý mà ta thường gọi là “hệ giao cảm”. Có một lúc trong quá khứ lâu dài khi cơ thể của ta được kiến tạo qua sự tiến hóa vật lý thì hệ thần kinh này chịu sự kiểm soát của con thú có hệ thần kinh đó, nhưng dần dần nó bắt đầu hoạt động một cách tự động: nó thoát ra khỏi sự kiểm soát của ý chí, có được sự gần như độc lập của riêng mình để tiến hành mọi hoạt động bình thường có tầm quan trọng sống còn cho cơ thể. Trong khi một người đang khỏe mạnh thì y không nhận ra được những hoạt động này; y chỉ biết rằng mình đang thở khi sự hít thở đó bị chèn ép hoặc kiểm soát, y chỉ biết rằng tim mình đập khi tim đập đó là thùm thụp hoặc không đều, nhưng khi mọi chuyện đều suôn sẻ thì những quá trình này tiếp diễn mà y không để ý thấy. Tuy nhiên người ta có thể đưa hoạt động của hệ thần kinh giao cảm này chịu sự kiểm soát của ý chí qua việc thực tập một cách lâu dài và gian khổ; một lớp đạo sĩ Yoga ở Ấn Độ (được gọi là đạo sĩ Hatha Yoga) phát triển quyền năng này đến mức phi thường với mục đích kích thích các thần thông hạ đẳng. Ta có thể triển khai những thần thông này (vốn chẳng liên quan gì tới sự tăng trưởng về trí thức, đạo đức hoặc tâm linh) bằng cách tác động trực tiếp lên thể vật lý. Đạo sĩ Hatha Yoga học cách kiểm soát hơi thở của mình thậm chí tới mức tạm ngưng thở trong một thời gian đáng kể để kiểm soát nhịp đập của tim khiến cho sự tuần hoàn được đẩy nhanh lên hoặc chậm đi tùy ý, và bằng cách đó y khiến cho xác phàm lâm vào tình trạng xuất thần và thể vía xuất ra. Ta không được đua đòi theo phương pháp này, thế nhưng nó cũng dạy cho các quốc gia Tây phương (vốn thường tôn sùng thể xác đến mức độc đoán) biết cách mà một người hoàn toàn kiểm soát được quá trình thể chất thông thường là tự động này; và họ cũng hiểu ra được rằng hàng ngàn người đã áp đặt lên mình một giới luật lâu dài và vô cùng gian khổ để cho mình được thoát ra khỏi cái nhà tù tức là thể xác, và biết được rằng mình còn sống khi thể xác đã tạm thời không còn hoạt động nữa. Ít ra thì họ cũng tha thiết chứ không còn chỉ là nô lệ cho các giác quan.
Ngoài hệ thần kinh này ra chúng ta còn có hệ thần kinh cố ý vốn quan trọng hơn nhiều cho các mục đích tâm trí của ta. Đây là hệ thần kinh lớn vốn là công cụ để cho ta tư duy, nhờ đó chúng ta có cảm giác và vận động được trên cõi trần. Nó bao gồm trục não tủy – bộ óc và tủy sống – từ đó chạy ra khắp cơ thể các sợi dây bằng chất thần kinh tức là các dây thần kinh cảm giác và vận động: dây thần kinh giúp chúng ta có cảm giác chạy từ ngoại vi vô trục, còn dây thần kinh giúp chúng ta vận động chạy từ trục ra ngoại vi. Các sợi dây thần kinh đó xuyên suốt mọi bộ phận của cơ thể, liên kết với nhau lại thành từng bó, các bó thần kinh lại nối vào tủy sống để tạo thành chất sợi ở bên ngoài rồi lại chuyển lên trên lan tỏa ra và chia nhánh nhóc trong bộ óc, vốn là trung tâm của mọi cảm xúc và mọi sự vận động cố ý do ý chí kiểm soát. Đây là hệ thần kinh giúp con người biểu hiện ý chí và ý thức của mình, ta có thể nói rằng ý chí và ý thức đóng đô nơi bộ óc. Nếu không thông qua bộ óc và thần kinh hệ thì con người không làm gì được trên cõi trần; nếu bộ óc và thần kinh hệ bị xáo trộn thì con người không còn có thể biểu hiện một cách trật tự được nữa. Đây chính là sự kiện đặt nền tảng cho thuyết duy vật với lập luận rằng tư tưởng và tác động của bộ óc biến thiên cùng với nhau; khi chỉ xét tới cõi trần thôi (nhà duy vật đúng là chỉ xét tới nó) thì tư tưởng và tác động của bộ óc đúng là biến thiên cùng với nhau, và ta cần dẫn nhập các lực từ một cõi khác tức cõi trung giới thì mới chứng tỏ được rằng tư tưởng không phải là kết quả của những tác động thần kinh. Nếu bộ óc bị ảnh hưởng của thuốc men, của bệnh tật hoặc bị tổn thương thì tư tưởng của con người có bộ óc đó không còn có thể biểu hiện thỏa đáng trên cõi trần được nữa. Nhà duy vật ắt cũng nêu rõ rằng nếu ta bị một bệnh nào đó thì tư tưởng cũng bị đặc biệt ảnh hưởng tới. Có một bệnh hiếm có là bệnh mất ngôn ngữ (aphasia) vốn hủy hoại một bộ phận đặc thù của mô não ở gần tai, có kèm theo việc hoàn toàn mất trí nhớ xét về ngôn từ; nếu bạn hỏi một người mắc bệnh này một câu hỏi thì y không thể trả lời được, nếu bạn hỏi tên y thì y sẽ chẳng trả lời, nhưng nếu bạn nói tên y ra thì y sẽ tỏ ra nhận biết được tên đó, nếu bạn đọc cho y một phát biểu nào đó thì y sẽ tỏ vẻ đồng ý hoặc không tán thành; y có thể suy nghĩ nhưng không nói được. Dường như thể bộ phận thuộc bộ óc bị tiêu tán đi có liên quan tới trí nhớ về ngôn ngữ trên cõi trần sao cho khi mất đi bộ phận đó con người cũng mất đi trí nhớ ngôn từ trên cõi trần và trở nên câm lặng trong khi y vẫn còn giữ được khả năng suy tư và có thể đồng ý hoặc không tán thành bất cứ đề nghị nào được đưa ra. Cố nhiên là lập luận của nhà duy vật sẽ bị sụp đổ ngay tức khắc khi ngưới đó được giải thoát ra khỏi công cụ bất toàn của mình; bấy giờ y có thể biểu hiện quyền năng của mình mặc dù y lại bị què quặt trở lại khi một lần nữa phải chịu biểu hiện trên cõi trần. Tầm quan trọng của điều này xét về sự tìm hiểu hiện nay của ta không ở nơi lập trường của nhà duy vật có căn cứ hay không có căn cứ mà ở nơi sự thật là con người bị hạn chế biểu hiện trên cõi trần là do năng lực của công cụ trên cõi trần và công cụ đó chịu ảnh hưởng của các tác nhân trên cõi trần; nếu những tác nhân này có thể gây tổn thương cho nó thì những tác nhân đó cũng có thể cải thiện được nó – một nhận xét mà chúng ta ắt thấy có tầm quan trọng sống còn đối với chúng ta.
Cũng như mọi bộ phận của cơ thể, các thần kinh hệ được cấu tạo từ tế bào vốn là các vật thể nhất định nho nhỏ có bức vách bao xung quanh, bên trong có chứa một số chất mà ta thấy được dưới kính hiển vi, các tế bào đó thay đổi theo các chức năng khác nhau. Đến lượt các tế bào này được cấu tạo từ những phân tử nho nhỏ và những phân tử này lại được cấu tạo từ những nguyên tử - nguyên tử của nhà hóa học là một hạt tối hậu không thể phân chia được của một nguyên tố hóa học. Những nguyên tử hóa học này tổ hợp với nhau theo vô số cách để tạo ra các chất khí, chất lỏng và chất đặc của xác phàm. Đối với nhà Thông Thiên Học thì mỗi nguyên tử hóa học cũng là một sự vật sống động có thể sống cuộc đời độc lập và mỗi tổ hợp của các nguyên tử đó thành ra một thực thể phức tạp hơn cũng lại là một sự vật sống động; mỗi tế bào cũng có sự sống của riêng mình và tất cả các nguyên tử hóa học, phân tử và tế bào này tổ hợp lại với nhau thành ra một tổng thể có tổ chức tức là một cơ thể được dùng làm hiện thể có một dạng tâm thức cao siêu hơn so với bất kỳ tâm thức nào mà các tế bào, phân tử và nguyên tử biết tới trong sinh hoạt riêng rẽ của mình. Thế mà các hạt hợp thành những cơ thể này đều thường xuyên xuất nhập, các hạt đó là những khối tập hợp các nguyên tử hóa học nhỏ xíu đến nỗi mắt phàm không thấy được mặc dù nhiều khối tập hợp đó lại nhìn thấy được qua kính hiển vi. Nếu ta nhỏ một chút máu rồi quan sát nó dưới kính hiển vi thì chúng ta thấy trong đó có vận động một số vật thể sống động tức là bạch huyết cầu và hồng huyết cầu; bạch huyết cầu có cấu trúc và hoạt động gần giống như những con a-míp thông thường; ta thấy có những con vi trùng liên quan tới nhiều bệnh tật và đủ thứ trực khuẩn; các nhà khoa học cho chúng ta biết rằng trong cơ thể chúng ta có những vi trùng thân thiện và không thân thiện. Một số vi trùng gây tổn thương còn những vi trùng khác vồ lấy và ngấu nghiến những kẻ xâm nhập gây hại và vật chất đã bị mục rữa. Một số vi trùng xâm nhập từ bên ngoài vào cơ thể chúng ta nhưng không gây bệnh tật cho cơ thể, có những vi trùng lại làm cho sức khỏe tăng tiến, vậy là những lớp áo của chúng ta thường xuyên thay đổi vật liệu, chúng đến và tạm trú trong một lúc rồi lại đi ra để tạo thành bộ phận của các cơ thể khác – một sự thay đổi và tương tác liên tục.
Thế mà đại đa số loài người biết rất ít và lại càng chẳng quan tâm tới những sự kiện này; thế nhưng khả năng tẩy trược xác phàm khiến cho nó là hiện thể thích hợp hơn đối với chơn nhơn lại xoay quanh những sự kiện ấy. Người bình thường bỏ mặc cho cơ thể được kiến tạo theo một cách nào đó từ những vật liệu cung ứng cho nó mà không màng tới bản chất của những vật liệu đó, y chỉ quan tâm xem món ăn có khoái khẩu và dễ chịu đối với ham muốn của mình hay chăng chứ không quan tâm xem chúng thích hợp hay không thích hợp với việc tạo ra một chỗ trú thanh khiết và cao cả cho Chơn ngã vốn là chơn nhơn sống đời đời. Y chẳng thèm giám sát những hạt này khi chúng đến rồi lại đi, chẳng tuyển lựa mà cũng chẳng vứt bỏ, cứ phó mặc cho mọi chuyện tha hồ được xây dựng vào chẳng khác chi một người thợ hồ vô ý vô tứ cứ chụp đại bất kỳ thứ rác rưởi nào để làm vật liệu xây nhà: len và tóc trôi nổi, bùn đất, mảnh vụn, cát, móng chân tay, đồ ô uế và đồ thiu thối thuộc bất cứ thứ nào. Phàm nhơn chính là kẻ xây nhà đích thực đối với cơ thể mình. Vậy thì việc tẩy trược cho xác phàm cốt ở quá trình cố ý tuyển lựa các hạt được phép cấu tạo nên nó; con người sẽ chỉ tiếp nhận dưới dạng thực phẩm những thành phần thanh khiết nhất mà y có thể nhận được và vứt bỏ thành phần không thanh khiết, thô trược; y biết rằng do thay đổi tự nhiên, các hạt kiến tạo nên xác phàm trong thời gian y còn sinh hoạt bừa bãi sẽ dần dần mất đi ít ra là chỉ nội trong bảy năm – mặc dù quá trình này có thể được đẩy nhanh lên đáng kể - thế là y quyết tâm không xây dựng vào xác phàm điều gì không tinh khiết nữa; khi y gia tăng những thành phần thanh khiết thì y tạo ra trong cơ thể mình một đội quân phòng vệ hủy diệt được bất kỳ hạt ô uế nào lọt vào trong cơ thể từ bên ngoài hoặc len lỏi vào trong cơ thể mà không được y tán thành; và y còn canh giữ nó hơn nữa bằng một ý chí chủ động sao cho nó sẽ được thanh khiết, và khi tác động bằng từ khí liên tục đẩy lùi mọi tạo vật không tinh khiết ở gần mình, chúng còn lâu mới xâm nhập được vào cơ thể y; vậy là y khiến cho chúng không thể xâm nhập được vào thể xác trong khi y đang sống trong một bầu không khí thấm đẩm đủ thứ điều không tinh khiết.
Khi một người đã quyết tâm tẩy trược thể xác mình và khiến cho nó trở thành một dụng cụ thích hợp cho Chơn ngã hoạt động, thì y đã tiến bước đầu tiên hướng về việc thực hành Yoga – bước này phải được thực hiện trong kiếp hiện nay hoặc trong một kiếp khác trước khi y có thể nghiêm túc thắc mắc: “Làm thế nào tôi có thể học được cách tự mình kiểm chứng những sự thật Thông Thiên Học?” Mọi sự kiểm chứng cá nhân về những sự thật siêu vật lý đều tùy thuộc vào việc chơn nhơn tức chủ nhơn ông có hoàn toàn chế ngự được thể xác hay chăng; con người phải kiểm chứng và y không thể kiểm chứng được điều này trong khi y còn bị cột chặt vào bên trong nhà tù là cái xác hoặc lúc cái xác đó không được thanh khiết. Ngay cả khi do nhiều kiếp đã thực hiện giới luật tốt, y kế thừa được một phần những thần thông đã phát triển và biểu lộ được chúng mặc dù hoàn cảnh hiện tại không thuận lợi thì việc sử dụng những thần thông này cũng bị cản trở khi y ở trong xác phàm nếu xác đó không thanh khiết; nó sẽ làm trì độn hoặc xuyên tạc việc vận dụng những thần thông đó khi chúng tác động qua nó và tường trình của những người đó không đáng tin cậy.
Ta hãy giả sử rằng một người cố tình quyết tâm có được một thể xác thanh khiết và y lợi dụng sự kiện thể xác sẽ thay đổi hoàn toàn trong bảy năm hoặc y có thể chọn con đường ngắn hơn và khó khăn hơn là thay đổi nó nhanh chóng hơn; trong bất cứ trường hợp nào thì y cũng phải tức khắc bắt đầu tuyển lựa vật liệu để xây dựng thể xác mới cho trong sạch, lúc đó vấn đề ăn uống sẽ xuất hiện. Y sẽ tức khắc bắt đầu loại ra khỏi thực phẩm của mình mọi thứ kiến tạo vào trong cơ thể y những hạt không thanh khiết và gây ô nhiễm. Y sẽ kiêng mọi thứ rượu, rượu mạnh và rượu nhẹ cũng có chất rượu vì nó sẽ đưa vào trong thể xác y những vi sinh vật thuộc loại ô trược nhất vốn là sản phẩm của sự phân rã. Bản thân của những vi sinh vật này không có tác hại nhưng chúng thu hút về mình – và do đó thu hút về bất cứ thể xác nào mà chúng tạo thành một bộ phận – một số những cư dân vô hình trên cõi trần nhưng thuộc loại bất hảo nhất của cõi kế tiếp. Những kẻ nghiện rượu đã mất xác phàm do đó không thể thỏa mãn được sự khao khát chất độc ấy nữa cứ lởn vởn quanh những quán rượu và xung quanh những bợm nhậu, cố gắng nhập vào xác của những người đang uống rượu để chia sớt cái thú vui thấp hèn của mình đã cam chịu. Những phụ nữ thanh lịch ắt phải tránh xa rượu nếu họ thấy được những tạo vật ghê gớm tìm cách tham gia vào việc hưởng thụ thú vui đó và mối liên hệ mật thiết mà họ tạo ra với những sinh linh thuộc loại ghê tởm nhất. Các tinh linh ngũ hành tà vạy cũng bu quanh tư tưởng của kẻ nghiện rượu khoác lấy chất tinh hoa ngũ hành, còn thể xác thu hút về mình từ bầu không khí xung quanh những hạt thô trược khác xuất phát từ các cơ thể say mèm và phóng túng, những hạt này lại được kiến tạo vào trong thể xác làm cho nó thô trược và tồi bại đi. Nếu chúng ta quan sát những người thường xuyên uống rượu, chế biến hoặc phân phối rượu mạnh, rượu vang, rượu bia và các loại đồ uống không tinh khiết khác thì chúng ta có thể thấy thể xác của họ đã trở nên thô trược biết chừng nào. Một người làm ở nhà máy bia, một chủ quán nhậu – chứ đừng nói tới những người thuộc đủ mọi tầng lớp trong xã hội mà nhậu nhẹt quá nhiều – những người này đã chứng tỏ trọn vẹn điều mà mỗi người kiến tạo vào cơ thể mình bất kỳ hạt nào đang gây ra chuyện gì một phần và từ từ; y càng kiến tạo các hạt này vào thì cơ thể của y sẽ càng trở nên thô trược. Và cũng như thế với các món khác của chế độ ăn uống, thịt của động vật có vú, chim, bò sát và cá, thịt của các động vật thuộc loại giáp xác và loài nhuyễn thể sống dựa vào xác thối rữa – làm thế nào mà những cơ thể được tạo ra từ những vật liệu như thế lại tinh anh, nhạy cảm, thăng bằng, tế nhị mà vẫn hoàn toàn mạnh khỏe với sức mạnh và tinh tế của thép đã được trui rèn giống như thứ mà con người cần tới cho mọi công việc thuộc loại cao siêu hơn? Liệu lại cần thiết phải nói thêm bài học thực tiễn mà ta có thể học được qua việc nhìn vào cơ thể của những người sống trong môi trường xung quanh như thế? Ta hãy xem những người đồ tễ và người bán thịt, và phán đoán xem liệu cơ thể họ có giống như những dụng cụ thích hợp nhất được dùng cho những tư tưởng cao siêu và những đề tài tâm linh cao siêu. Thế nhưng chúng chỉ là những sản phẩm đã được hoàn tất của các lực tác động tỉ lệ (trong mọi cơ thể) với điều được cấp dưỡng theo những món ăn không tinh khiết mà chính họ cung ứng. Thật vậy con người muốn hiến mình cho đời sống tâm linh không chú ý gì tới thể xác, nhưng tại sao y lại cản trở mình bằng một cơ thể không tinh khiết? Tại sao y lại để cho những quyền năng của mình (cho dù lớn hay nhỏ) đều bị hạn chế, ức chế, bị thu hẹp lại trong toan tính biểu lộ ra do công cụ của mình là bất toàn một cách không cần thiết?
Tuy nhiên có một khó khăn cản đường chúng ta mà chúng ta không thể lờ đi; chúng ta có thể chịu nhiều đau khổ về cơ thể và có thể quyết tâm từ chối không làm cho nó ô uế, nhưng chúng ta đang sống giữa nhân quần với những người vô ý vô tứ và những người phần lớn chẳng biết gì về những sự kiện này trong thiên nhiên. Trong một đô thị như Luân đôn, hoặc thật ra trong bất kỳ thị trấn nào khác ở phương Tây, chúng ta không thể đi bộ ngang qua đường phố mà không bị tấn công ở mỗi ngã rẽ khúc ngoặc, và chúng ta càng làm cho thể xác tinh vi thì các giác quan thể xác càng sắc xảo tế nhị hơn và chúng ta càng phải chịu đau khổ trong một nền văn minh thô trược và nhiều thú tính biết bao như hiện nay. Khi đi bộ qua những đường phố nghèo nàn hơn nơi mà mỗi góc phố đều có những quán bia thì chúng ta khó lòng mà thoát khỏi cái mùi rượu nồng nặc, uế khí xuất phát từ nơi nhậu nhẹt này lấn sang nơi kế cận – ngay cả những đường phố có tiếng là khả kính cũng bị nhiễm độc như thế; cũng vậy khi chúng ta phải đi băng ngang qua những lò sát sinh và những cửa hàng bán thịt. Dĩ nhiên người ta biết rằng khi nền văn minh tiên tiến hơn một chút thì người ta sẽ dàn xếp được tốt hơn và người ta sẽ đạt được một điều gì đó khi mọi thứ không trong sạch này được thu gom vào những khu phố đặc biệt nơi mà những người có nhu cầu có thể tìm được chúng. Nhưng trong khi đó các hạt xuất phát từ các nơi này vẫn lọt vào trong cơ thể chúng ta và chúng ta hít thở chúng trong không khí. Nhưng cũng như cơ thể bình thường khỏe mạnh không phải là mảnh đất để các vi trùng gây bệnh có thể sinh sôi nảy nở được, cũng vậy cơ thể trong sạch không phải là mảnh đất để cho những hạt không tinh khiết này có thể tăng trưởng. Ngoài ra như chúng ta thấy có những đạo quân sinh linh luôn luôn làm việc để giữ cho máu của chúng ta luôn luôn trong sạch, và những đoàn quân vệ sĩ chân chính này sẽ tấn công bất cứ hạt độc hại nào xâm nhập vào đô thị của cơ thể trong sạch, hủy diệt nó và xé vụn nó ra. Chúng ta phải chọn lựa xem liệu trong máu mình nên có những kẻ bảo vệ sự sống này hay chúng ta sẽ làm cho máu chứa đầy những tên ăn cướp, đi cướp bóc và giết hại những sinh linh tốt. Chúng ta càng quyết tâm không để cho điều gì thiếu trong sạch xâm nhập vào cơ thể thì chúng ta càng được củng cố để chống lại những sự tấn công từ bên ngoài.
Người ta đã nói tới tính tự động của cơ thể và sự thật thì nó là một tạo vật của thói quen và tôi xin nói rằng có thể lợi dụng được đặc tính này. Nếu nhà Thông Thiên Học nói với một người tầm đạo nào đó vốn còn lâu mới thực hành Yoga để nhập vào các cõi cao như sau: “Thế thì bạn phải bắt đầu ngay tức khắc tẩy trược cơ thể, và điều này phải có trước toan tính thực hành Yoga xứng đáng với tên gọi đó. Vì Yoga thực sự cũng nguy hiểm cho một cơ thể không trong sạch và vô kỷ luật giống như một que diêm đối với một thùng thuốc súng”. Nếu nhà Thông Thiên Học bảo như thế thì rất có thể y sẽ bị đốp chát lại rằng sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng nếu người ta chọn theo một lộ trình như thế. Sự thật là về lâu về dài thì cơ thể sẽ làm rất kỹ lưỡng tới điều mà bạn cung cấp cho nó, miễn là bạn cung cấp cho nó một điều gì đó khiến cho nó khỏe mạnh; và chỉ trong một thời gian ngắn thì nó sẽ thích ứng với một dạng thực phẩm trong sạch và bổ dưỡng mà bạn đã chọn dùng. Chỉ vì nó là một tạo vật tự động cho nên chẳng bao lâu sau nó sẽ không còn yêu sách những thứ mà ta cứ đều đều không cho nó, và nếu bạn lờ đi những yêu sách của nó về các loại thực phẩm thô trược và nặng mùi thì chẳng bao lâu sau nó có thói quen không thích những thứ đó. Cũng giống như ngay cả một khẩu vị tự nhiên là mực thước cũng dội đi với một cảm giác ghê tởm gây bệnh hoạn đứng trước loại thịt thú săn và thịt nai đang thối rữa nếu nó được gọi là thuộc “cấp cao”; cũng vậy một khẩu vị thanh khiết sẽ không chịu được mọi thực phẩm thô trược. Giả sử rằng một người đã nuôi dưỡng cơ thể bằng đủ thứ món không trong sạch thì cơ thể y sẽ lồng lộn lên yêu sách chúng và y sẽ có khuynh hướng chiều theo nó; và nếu y không chú ý tới nó cứ đi theo đường lối của mình chứ không theo đường lối của cơ thể thì có lẽ y sẽ ngạc nhiên mà phát hiện ra rằng chẳng bao lâu sau cơ thể sẽ công nhận người chủ của mình và phục tùng mệnh lệnh của y, giờ đây nó bắt đầu thích những thứ mà y cung cấp cho nó và sẽ có thói quen thích những thực phẩm trong sạch, không ưa những thực phẩm không trong sạch. Thói quen có thể được dùng để trợ giúp cũng như để ngăn cản, và cơ thể phục tùng khi nó hiểu rằng bạn mới là chủ nhân ông và bạn không có ý định để cho mục đích cuộc đời mình bị can thiệp bởi cái chỉ là công cụ mà bạn sử dụng. Thật ra thì chính yếu không phải thể xác có lỗi mà đúng ra là Kama, tức bản chất dục vọng mới có lỗi. Cơ thể của người lớn đã tập nhiễm thói quen yêu sách những thứ đặc biệt, nhưng nếu bạn để ý tới một đứa con nít thì bạn ắt thấy rằng cơ thể của đứa con nít không tự phát yêu sách những thứ mà cơ thể người lớn khoái trá với những khoái lạc thô trược. Trừ phi chịu ảnh hưởng của một di truyền thể chất rất xấu, còn thì cơ thể của con nít dội lại trước rượu và thịt, nhưng người lớn bắt nó ăn thịt, cha mẹ cho nó nhấm nháp rượu vang trong ly của mình lúc tráng miệng và bảo nó hãy là “người trưởng thành tuy vẫn còn nhỏ”, cho tới khi đứa bé do khả năng bắt chước của chính mình và do sự cưỡng bách của những người khác chuyển sang con đường tà vạy. Dĩ nhiên, nếu những thị hiếu không được trong sạch đã được tập nhiễm và có lẽ những khao khát xưa cũ của dục vọng đã được khơi dậy mà lẽ ra ta có thể bỏ lơ nó đi, thì dần dần cơ thể sẽ có thói quen yêu sách những thứ mà nó được cấp dưỡng. Bất chấp mọi điều này trong quá khứ bạn hãy thay đổi, và khi bạn dẹp bỏ những hạt khao khát những điều không trong sạch thì bạn sẽ thấy cơ thể mình thay đổi thói quen và dội lại trước chính cái mùi vị của những sự vật mà nó đã quen vui hưởng. Khó khăn thật sự cản đường ta chính là việc cải tạo Kama chứ không phải cải tạo thể xác. Bạn không muốn làm điều đó, còn nếu bạn muốn thì bạn ắt đã làm rồi. Bạn tự nhủ: “Xét cho cùng thì có lẽ điều đó không quan trọng lắm, tôi không có năng khiếu về thần thông, tôi không đủ tiến bộ về phương diện này thì như thế nào cũng được? Bạn sẽ chẳng bao giờ trở nên tiên tiến nếu bạn không cố gắng sống theo mức cao nhất ở trong tầm với của mình – nếu bạn để cho bản chất dục vọng can thiệp vào sự tiến bộ của mình. Bạn bảo rằng “tôi muốn có được thần nhãn thể vía xiết bao, tôi muốn xuất vía đi chu du xiết bao !”, nhưng đến khi thử thách thì bạn lại thích có một bữa ăn tối “ngon miệng”. Nếu phần thưởng để từ bỏ món ăn không trong sạch là một triệu bảng Anh vào cuối một năm, thì những khó khăn đó sẽ biến mất nhanh xiết bao và bạn sẽ tìm ra được cách giữ cho cơ thể vẫn sống mà không cần tới rượu thịt! Nhưng khi người ta chỉ đề nghị kho tàng vô giá của một sinh hoạt cao thượng hơn thì khó khăn lại không thể vượt qua được. Nếu người ta thật sự muốn điều mà người ta giả vờ tự cho là mình muốn thì chúng ta đã có những thay đổi nhanh chóng hơn nhiều diễn ra xung quanh chúng ta so với mức chúng ta thấy hiện nay. Nhưng thiên hạ chỉ giả vờ và giả vờ khéo đến nỗi họ tự lừa gạt mình với ý tưởng là họ đang tha thiết. Thế rồi hết kiếp này sang kiếp khác, họ cứ tái đi tái lại cái cách sống thiếu tiến bộ như thế trong cả ngàn năm để rồi một kiếp đặc biệt nào đó họ lại thắc mắc không biết tại sao mình không tiến bộ, còn một người nào đó lại tiến bộ nhanh như thế ở kiếp này trong khi mình chẳng tiến bộ gì hết. Kẻ thật sự tha thiết – không phải năm thì mười họa, mà là kiên trì đều đặn – đều có thể thực hiện sự tiến bộ mà mình muốn; trong khi kẻ giả vờ thì vẫn ngựa quen đường cũ trong nhiều kiếp sắp tới.
Ở đây dù sao đi nữa việc tẩy trược cơ thể cũng là để chuẩn bị cho mọi phép thực hành Yoga – chắc chắn là không phải chuẩn bị hết mà chỉ là chuẩn bị phần cốt yếu. Như vậy cũng đủ cho thể xác rồi , đó là hiện thể thấp nhất của tâm thức.

Thể phách

Khoa học vật ký hiện đại chủ trương rằng mọi sự thay đổi của cơ thể - cho dù nơi cơ bắp, tế bào hoặc dây thần kinh – đều có kèm theo tác động điện và có lẽ điều đó cũng đúng ngay cả đối với những sự biến đổi hóa học đang liên tục tiếp diễn. Bằng chứng hùng hồn về điều này đã được tích lũy do việc cẩn thận quan sát bởi những điện kế nhạy nhất. Bất cứ khi nào có tác động điện xảy ra thì chất dĩ thái phải có mặt sao cho sự có mặt của dòng điện chính là bằng chứng về sự có mặt của chất dĩ thái, nó lồng vào và bao xung quanh mọi thứ; không một hạt vật chất nào trên cõi trần mà lại tiếp xúc với bất kỳ hạt khác song mỗi hạt đều dao động trong một trường dĩ thái. Nhà khoa học Tây phương khẳng định điều đó là một giả thuyết cần thiết, còn người đệ tử lão luyện của khoa học Đông phương lại khẳng định điều đó là một sự quan sát có thể kiểm chứng được vì chất dĩ thái quả thật cũng nhìn thấy được giống như một cái ghế hoặc một cái bàn, chỉ có điều cần phải có một thị giác hơi khác với thị giác bình thường trên cõi trần. Như ta có nói, chất dĩ thái tồn tại theo bốn biến thể, biến thể tinh vi nhất bao gồm các cực vi tử hồng trần (the ultimate physical atoms) – không phải cái gọi là nguyên tử hóa học, nguyên tử này thực ra là một thể phức hợp – gọi là cực vi tử hồng trần là vì khi phân rã chúng sẽ cho ta vật chất của cõi trung giới. [Xem Hóa Học Huyền Bí của Annie Besant và C.W.Leadbeater.]
Thể phách bao gồm bốn chất dĩ thái này, chúng lồng vào các thành phần thể đặc, thể lỏng và thể khí của xác phàm, xung quanh mỗi hạt của xác phàm đều có một lớp vỏ bọc bằng chất dĩ thái; do đó thể phách là một bản sao hoàn chỉnh của thể thô trược hơn. Người nào có thị giác lão luyện đều hoàn toàn thấy được thể phách, nó có màu tím xám, kết cấu của nó thô trược hay tinh vi là tùy theo xác phàm thô trược hay tinh vi. Bốn chất dĩ thái là thành phần cấu tạo nó, cũng giống như chất đặc, chất lỏng và chất khí là thành phần cấu tạo xác phàm, nhưng bốn chất dĩ thái có thể tổ hợp một cách thô trược hoặc tinh vi cũng giống như các thành phần cấu tạo nên xác phàm. Thật quan trọng mà lưu ý rằng xác phàm và thể phách có chất lượng biến thiên cùng với nhau sao cho khi người tầm đạo cố ý hữu thức tẩy trược xác phàm của mình thì thể phách cũng nương theo đó mà y không hề biết tới và cũng chẳng cần nỗ lực thêm. [Khi dùng thần nhãn của thể vía để quan sát các hạ thể của con người, thì ta thấy thể phách (Linga Sharīra) và thể vía (Kama rupa) lồng vào nhau cũng giống như cả hai thể này lại lồng vào xác phàm, vì thế cho nên trong quá khứ đã có một sự lẫn lộn nào đó; người ta đã dùng các tên gọi Linga Sharīra hoán chuyển được với thể vía, trong khi tên gọi thể vía lại cũng được dùng để chỉ Kama rupa tức thể dục vọng. Thuật ngữ mơ hồ này đã gây ra nhiều rắc rối vì các chức năng của thể vía tức Kama rupa lại thường được hiểu là chức năng của thể phách cũng được gọi lẫn lộn là thể vía, và người học vì không tự mình nhìn thấy bằng mắt được nên bị rối rắm một cách tuyệt vọng trong những điều mâu thuẫn biểu kiến như thế. Việc quan sát kỹ lưỡng sự tạo lập của hai thể này giờ đây khiến chúng tôi có thể nói dứt khoát rằng thể phách chỉ bao gồm các chất dĩ thái thuộc cõi hồng trần thôi và nếu nó có xuất ra khỏi xác phàm thì nó cũng không thể rời được cõi trần và không thể rời xa đối thể thô trược của nó; hơn nữa nó được kiến tạo theo cái khuôn mà các Đấng Nghiệp Quả Tinh Quân đã áp đặt chứ không phải do Chơn ngã mang theo, mà phải chờ cho Chơn ngã cùng với xác phàm được kiến tạo trong cái khuôn đó. Thể vía tức thể dục vọng mặt khác chỉ bao gồm vật chất của cõi trung giới thôi, khi thoát ra khỏi thể vật lý, nó có thể vân du trên cõi trung giới, và là hiện thể thích hợp của Chơn ngã trên cõi đó, nó được Chơn ngã mang theo khi Chơn ngã tái sinh luân hồi. Trong tình huống đó tốt hơn là ta nên gọi thể đầu tiên là thể phách còn thể thứ nhì là thể vía để tránh lẫn lộn].
Chính nhờ có thể phách thì sinh lực, tức Prāna mới chạy dọc theo các dây thần kinh của cơ thể, khiến cho các dây thần kinh đóng vai trò truyền dẫn lực vận động và sự nhạy cảm với các tác động bên ngoài. Năng lực tư duy, vận động và cảm giác ở nơi chất liệu thần kinh hoặc chất dĩ thái thuộc cõi trần; đó là hoạt động của Chơn ngã được vận hành trong các thể nội giới và biểu hiện của chúng trên cõi trần là khả hữu do có sinh khí chạy dọc theo các sợi thần kinh và xung quanh các tế bào thần kinh; đó là vì Prāna, tức sinh khí, là năng lượng hoạt động của Chơn ngã đúng như Shrī Shankaracharya đã dạy. Chức năng của thể phách là được dùng làm phương tiện trên cõi trần cho loại năng lượng này, vì thế trong kho tài liệu của chúng ta nó thường được gọi là “hiện thể của Prāna”.
Ta nên lưu ý rằng thể phách đặc biệt mẫn cảm với các thành phần cấu tạo dễ bay hơi của rượu.

Các hiện tượng liên quan tới Thể vật lý

Khi một người “đi ngủ” thì Chơn ngã thoát ra khỏi thể vật lý, bỏ mặc nó thiu thiu ngủ để phục hồi sức lực cho ngày làm việc sắp tới. Vậy là xác phàm cùng với thể phách bị bỏ mặc cho chúng muốn làm gì thì làm và do ảnh hưởng của những thứ mà chúng ta đã thu hút về mình theo thành phần cấu tạo và những thói quen. Các luồng hình tư tưởng xuất phát từ cõi trung giới có bản chất tương thích với những hình tư tưởng mà Bản ngã đã tạo ra hoặc ấp ủ trong sinh hoạt hằng ngày, bèn nhập vào rồi lại xuất ra khỏi bộ óc phàm và bộ óc dĩ thái, chúng trộn lẫn với những rung động được lập đi lập lại một cách tự động do Bản ngã đã dựng nên trong ý thức lúc tỉnh táo; kết quả là gây ra những giấc mơ gián đoạn và hỗn loạn mà hầu hết mọi người đều quen thuộc. [Xem các bài viết về “Giấc mơ” trong tạp chí Lucifer số tháng 11 và tháng 12 năm 1895, được xuất bản lại dưới dạng sách nhỏ năm 1898]. Những hình ảnh đứt đoạn này mang tính giáo huấn vì nó cho thấy sự vận hành của thể vật lý khi nó bị bỏ mặc muốn làm gì thì làm; nó chỉ có thể mô phỏng lại những mảnh vụn của các rung động quá khứ mà không có sự cố kết hoặc trật tự hợp lý, nó lắp ráp chúng lại sau khi đã xáo xạo hết lên mặc dù chúng có vẻ đầu voi đuôi chuột một cách nực cười đến đâu đi chăng nữa; nó chẳng có ý thức gì về sự phi lý hoặc bất hợp lý mà bằng lòng với một sự huyễn hoặc những hình dáng và màu sắc thiên biến vạn hóa thậm chí cũng chẳng có sự đều đặn như trong kính vạn hoa. Khi nhận định theo chiều hướng này thì ta mới dễ dàng công nhận bộ óc của thể xác và thể phách chỉ là các công cụ của tư tưởng chứ không sáng tạo ra tư tưởng, vì khi bị bỏ mặc cho muốn làm gì thì làm, tạo vật của chúng có vẻ lập dị đối với ta biết dường nào.
Khi ta ngủ, Chơn ngã biết suy tư thoát ra khỏi hai thể này hoặc nói cho đúng hơn là một thể duy nhất với các bộ phận hữu hình và vô hình, Chơn ngã bỏ mặc chúng lại với nhau; còn khi ta chết, Chơn ngã cũng thoát ra lần chót nhưng lần này có khác là nó kéo theo thể phách và tách rời thể phách ra khỏi đối thể thô trược; như vậy khiến cho sinh khí không còn có thể tác động lên xác phàm trên cương vị là một tổng thể có tổ chức. Chơn ngã cũng nhanh chóng rũ bỏ thể phách; như chúng ta thấy thể phách không thể chuyển lên được cõi trung giới và bị bỏ mặc cho tan rã cùng với đối tác mà nó đã từng ăn đời ở kiếp. Đôi khi nó cũng xuất hiện ngay sau khi chết cho những người bạn ở không xa lắm nơi xác chết đang nằm; nhưng dĩ nhiên là nó rất ít ý thức, chẳng nói năng hoặc làm được trò trống gì ngoại trừ việc “hiện hình” ra. Vì thuộc về cõi trần nên nó cũng tương đối dễ thấy và hệ thần kinh chỉ căng thẳng một chút thì cũng đủ để cho thị giác bén nhạy nhận ra được nó. Nó cũng chịu trách nhiệm về nhiều thứ “ma trơi” ngoài nghĩa địa khi nó lởn vởn bên trên ngôi mộ mà đối thể thô trược của nó đang nằm trong đó, vì những lý do vừa nêu ta thấy nó dễ dàng hơn thể vía. Như vậy ngay cả “khi chết chúng cũng không rời xa nhau” nhiều hơn một vài bộ (feet= 0,3048cm) trong không gian.
Đối với người bình thường thì sự chia tay này chỉ xảy ra vào lúc chết, nhưng có một số người bất bình thường thuộc loại được gọi là đồng cốt thì ngay trong buổi sinh thời thể vật lý cũng phần nào tách đôi ra, đây là một điều bất bình thường nguy hiểm và may mắn là tương đối hiếm có, nó sinh ra rất nhiều sự xáo trộn và căng thẳng thần kinh. Khi thể phách xuất ra thì chính thể phách bị xé toạc làm đôi; trọn cả thể phách không thể tách rời khỏi xác phàm mà không khiến cho xác phàm phải chết, vì các dòng sinh khí cần có thể phách thì mới tuần hoàn được. Ngay cả khi nó chỉ xuất ra có một phần thì xác phàm cũng lâm vào tình trạng hôn thụy, các hoạt động có tầm quan trọng sống còn hầu như bị tạm đình chỉ, khi các bộ phận bị tách rời hợp nhất trở lại thì hậu quả là cực kỳ kiệt quệ và tình trạng của người đồng cốt cho tới khi đã tái lập được sự hợp nhất bình thường là tình trạng vô cùng nguy hiểm cho thể xác. Phần lớn những hiện tượng xảy ra khi có mặt người đồng cốt không liên quan tới việc thể phách bị xuất ra, nhưng một số người có đặc điểm với tính cách nổi bật là hiện hình được do họ đã tham dự trợ giúp tạo ra hiện tượng đó thì đưa ra đặc tính này để ta quan sát. Tôi được biết rằng ông Eglinton đã phô diễn được sự tách rời vật lý kỳ diệu này đến một mức hiếm hoi, ta có thể thấy thể phách của ông rịn ra khỏi sườn bên trái trong khi xác phàm của ông co rút lại đáng kể; ta cũng quan sát thấy hiện tượng giống như thế nơi ông Husk, xác phàm của ông bị teo tóp lại đến nỗi quần áo của ông mặc trở nên rộng thùng thình. Có một lần thể xác của ông Eglinton bị giảm kích thước nhiều đến nỗi một hình dáng hiện ra để cho những người lên đồng thấy được: đây là một trong những trường hợp hiếm có mà cả người đồng cốt lẫn hình dáng hiện ra đều thấy được dưới ánh sáng đủ để cho người ta khảo sát. Sự co rút lại của người đồng cốt dường như hàm ý nó đã lấy bớt đi ra khỏi thể xác một lượng vật chất thô trược nào đó “có thể cân đong đo đếm được” – rất có thể là bộ phận cấu tạo nên chất lỏng – nhưng theo chỗ tôi biết thì chưa có một sự quan sát nào được thực hiện về vấn đề này, do đó ta không thể nói chắc chắn được. Điều chắc chắn là thể phách xuất ra một phần gây nên nhiều xáo trộn về thần kinh, cho nên bất cứ người nào có lý trí cũng không nên thực hành điều đó nếu y phát hiện ra rằng mình thật không may mà có thể làm được chuyện này.
Về Đầu Trang Go down
ÁNH SÁNG-T2-ÚCCHÂU




Tổng số bài gửi : 1153
Join date : 18/02/2010

CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ   CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeSun Jul 18, 2010 9:32 pm

Giờ đây chúng ta đã nghiên cứu thể vật lý cả về bộ phận thô trược lẫn bộ phận dĩ thái, đó là lớp áo mà Chơn ngã phải khoác lấy để làm việc trên cõi trần, là chỗ trú sẽ có thể là nơi làm việc tiện lợi để hoạt động trên cõi trần; hoặc là cái nhà tù mà chỉ có sự chết mới nắm chìa khóa mở ra được. Chúng ta có thể thấy mình nên làm gì và dần dần có thể làm được gì: một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh và lực lưỡng đồng thời lại có tổ chức tinh vi, tế nhị và nhạy cảm. Nó phải khỏe mạnh - ở phương Đông người ta nhấn mạnh tới sức khỏe là điều kiện để làm đệ tử - vì mọi thứ khiến cho cơ thể không khỏe mạnh đều làm phương hại cho nó với vai trò là công cụ của Chơn ngã, và có khuynh hướng xuyên tạc cả những ấn tượng được truyền vào trong lẫn những sức thôi thúc được phóng ra bên ngoài. Hoạt động của Chơn ngã bị cản trở nếu công cụ bị căng thẳng hoặc bị sức khỏe kém làm cho nó méo mó. Vậy thì nó phải là một cơ thể khỏe mạnh, được tổ chức tinh vi, tế nhị, nhạy cảm, tự động đẩy ra mọi ảnh hưởng tà vạy, tự động tiếp thu mọi ảnh hưởng tốt đẹp; chúng ta nên cố tình xây dựng nó bằng cách chọn lựa trong số mọi thứ xung quanh ta những thứ nào có xu hướng đưa tới cứu cánh đó, vì biết rằng ta chỉ hoàn tất nhiệm vụ đó dần dần nhưng ta vẫn làm việc một cách kiên nhẫn và kiên định với mục tiêu ấy. Chúng ta sẽ biết khi nào thì mình bắt đầu thành công ngay cả ở mức độ rất giới hạn vì chúng ta sẽ thấy mở ra cho mình đủ loại khả năng nhận thức mà trước đó ta không hề có. Ta sẽ thấy mình trở nên nhạy cảm hơn với những âm thanh và cảnh vật, bén nhạy hơn với những hài âm phong phú du dương và trọn vẹn hơn, bén nhạy hơn với những sắc thái phơn phớt đẹp đẽ và dễ thương hơn. Cũng giống như người họa sĩ rèn luyện mắt mình để thấy được những điểm tế nhị về màu sắc mà mắt thường không thấy được; cũng giống như người nhạc sĩ rèn luyện tai mình để nghe được những giọng cao của các nốt nhạc mà tai thường không nghe được; cũng vậy chúng ta có thể rèn luyện các hạ thể của mình để tiếp nhận những rung động tinh vi hơn trong cuộc sống mà người thường bỏ qua. Quả thật là sẽ có nhiều cảm giác khó chịu vì thế giới mà chúng ta đang sống trong đó bị loài người sống nơi đây làm cho thô trược và thô thiển; nhưng mặt khác các vẻ đẹp sẽ bộc lộ ra đền đáp lại cho chúng ta gấp cả trăm lần những khó khăn mà chúng ta phải đương đầu và khắc phục. Hơn nữa, chúng ta đâu phải sở hữu những hạ thể đó vì mục đích ích kỷ hoặc vì hiếu danh hay muốn hưởng thụ mà vì chúng ta sử dụng chúng để hữu dụng nhiều hơn hầu có thêm sức mạnh phụng sự. Chúng sẽ là những công cụ hữu hiệu hơn để trợ giúp cho sự tiến bộ của loài người, và như thế thích hợp hơn để góp phần vào nhiệm vụ thúc đẩy sự tiến hóa của loài người vốn là công tác của các Chơn sư cao cả mà chúng ta có thể có đặc quyền cộng tác vào.
Mặc dù suốt phần này trong đề tài của chúng ta, chúng ta chỉ mới ở trên cõi trần nhưng chúng ta cũng có thể thấy rằng việc nghiên cứu nó đâu phải là không quan trọng và hiện thể tâm thức thấp nhất của chúng ta cần được chúng ta chú ý và sẽ đền đáp cho sự chăm sóc của chúng ta. Những đô thị này của chúng ta, vùng đất này của chúng ta sẽ sạch sẽ hơn, đẹp hơn, tốt hơn khi tri thức này trở thành sự hiểu biết thông thường và khi người ta chấp nhận nó chẳng những là có lẽ đúng với cái trí mà còn là một định luật của sinh hoạt hằng ngày.

________________________________________
lời đầu đầu sách cuối sách xác vía trí hiện thể khác hào quang chơn nhơn mục lục

THỂ VÍA TỨC THỂ DỤC VỌNG

Chúng ta đã nghiên cứu thể vật lý của con người cả ở bộ phận hữu hình lẫn bộ phận vô hình, và chúng ta hiểu được rằng con người – thực thể hữu thức sống động – trong ý thức “tỉnh táo” sinh hoạt trên cõi trần, chỉ có thể biểu lộ tri thức và phô trương quyền năng theo mức mà mình có thể biểu hiện được thông qua thể xác. Tùy theo sự hoàn hảo hoặc bất toàn trong việc phát triển nó mà biểu hiện của y trên cõi trần sẽ hoàn hảo hoặc bất toàn. Nó hạn chế y trong khi y hoạt động nơi hạ giới, tạo thành “một vòng giới hạn” thật sự xung quanh y. Điều gì không thể đi qua nó thì cũng không thể biểu lộ trên trần thế vì vậy nó rất quan trọng đối với con người đang phát triển. Cũng giống như thế, khi con người đang hoạt động mà không có thể xác trong một cõi khác của vũ trụ, tức cõi trung giới thì y có thể biểu hiện trên cõi đó tri thức và quyền năng của mình (tóm lại là biểu hiện bản thân mình) theo mức độ mà thể vía khiến cho y có thể phô bày ra được. Nó vừa là hiện thể của y lại vừa là hạn chế y. Chơn nhơn vốn nhiều hơn mức các hạ thể của mình, nó có nhiều điều mà nó không thể biểu lộ hoặc là trên cõi trần hoặc là trên cõi trung giới; nhưng nó chỉ có thể biểu hiện nhiều đến mức được gọi là chơn nhơn ở cõi đặc thù đó của vũ trụ. Điều mà nó có thể bị hạn chế phơi bày dưới đây bởi thể xác, điều mà nó có thể cũng bị hạn chế phô trương ra trong cõi trung giới bởi thể vía; do đó khi ta vươn lên cao nghiên cứu về các cõi cao hơn thì ta ắt thấy rằng con người càng ngày càng có thể biểu hiện bản thân ra khi chính y đã phát triển trong cơ tiến hóa và cũng dần dần đưa các hiện thể tâm thức đến mức hoàn hảo càng ngày càng cao hơn.
Khi chúng ta nhập vào những địa hạt tương đối chưa ai bước tới và đa số đều không biết đến thì tốt hơn ta nên nhắc cho độc giả nhớ rằng ở đây không ai dám khẳng định có được sự hiểu biết không thể sai lầm hoặc khả năng quan sát hoàn hảo. Những sai lầm về quan sát và suy diễn có thể xảy ra trên các cõi cao hơn cõi trần cũng như xảy ra ngay trên cõi trần và ta nên hoàn toàn nhớ kỹ khả năng này. Khi sự hiểu biết tăng lên do đã được rèn luyện lâu dài thì ta sẽ đạt được sự chính xác nhiều hơn và những sai lầm như thế sẽ dần dần bị loại bỏ. Nhưng vì tác giả cũng chỉ là một học viên cho nên cũng rất có thể sẽ phạm phải những lỗi lầm và cần phải được hiệu đính trong tương lai. Chúng có thể len lỏi vào những vấn đề chi tiết nhưng sẽ không đụng chạm tới vấn đề nguyên tắc chung và cũng không làm phương hại tới những kết luận chính yếu.
Trước hết ta nên hiểu rõ cụm từ cõi trung giới tức cõi tinh tú. Cõi trung giới là một cõi xác định trong vũ trụ, bao xung quanh và lồng vào cõi trần, nhưng sự quan sát bình thường của chúng ta không nhận thức được nó vì nó bao gồm một cấp vật chất khác. Nếu ta lấy cực vi tử hồng trần rồi phân rã nó ra thì nó sẽ bị biến mất xét theo quan điểm của cõi trần; nhưng ta lại thấy nó bao gồm nhiều hạt thuộc loại thô trược nhất của vật chất trung giới tức là chất đặc của cõi tinh tú (the astral world). [Thuật ngữ “tinh tú” ở đây không hay lắm nhưng người ta đã dùng nó trong biết bao nhiêu thế kỷ để biểu thị loại vật chất siêu vật lý cho nên bây giờ rất khó mà trục xuất nó đi đâu được. Có lẽ thoạt tiên các quan sát viên đã chọn dùng cụm từ này do vật chất cõi trung giới có vẻ chiếu sáng so với vật chất cõi trần. Về trọn cả đề tài này, tôi khuyên học viên nên đọc quyển Cẩm nang số 5, “Cõi Trung Giới” của tác giả C. W. Leadbeater]. Chúng ta đã thấy có bảy phân trạng thái của vật chất cõi trần – chất đặc, chất lỏng, chất khí và bốn chất dĩ thái – vô số tổ hợp tạo thành cõi hồng trần đều được phân loại thành bảy phân trạng thái này. Cũng giống như thế chúng ta có bảy phân trạng thái của vật chất trung giới tương ứng với cõi trần và ta cũng có thể phân loại vô số tổ hợp cũng tạo thành cõi trung giới theo bảy phân trạng thái này. Mọi nguyên tử của cõi trần đều có những vỏ bọc bằng chất trung giới, vậy là chất trung giới tạo thành cái mà ta có thể gọi là cái khuôn của chất hồng trần, chất hồng trần bị nhúng chìm bồng bềnh trong chất trung giới. Chất trung giới được dùng làm một hiện thể cho Jīva (Sự Sống Nhất Như làm linh hoạt vạn vật) và nhờ có chất trung giới thì các dòng Jīva bao xung quanh, trưởng dưỡng và nuôi dưỡng mọi hạt chất hồng trần; các dòng của Jīva chẳng những làm sinh ra cái được gọi một cách bình dân là sinh lực mà còn làm sinh ra mọi năng lượng điện, năng lượng từ, năng lượng hóa học và các năng lượng khác, sự hấp dẫn, sự cố kết, sự đẩy và mọi thứ giống như thế đều là sự biến dị của Sự Sống Nhất Như mà vũ trụ bơi lượn trong đó giống như cá bơi dưới biển. Xuất phát từ cõi trung giới vốn lồng vào chặt chẽ đối với cõi hồng trần, Jīva chuyển sang chất dĩ thái của cõi hồng trần, thế rồi nó trở thành hiện thể của mọi thứ lực nêu trên đối với các phân trạng thái thấp của vật chất hồng trần và chúng ta quan sát thấy tác động của chúng chỉ trong chất hồng trần thôi. Nếu chúng ta tưởng tượng cõi hồng trần không còn tồn tại nữa, ngoài ra không có chuyện gì khác thay đổi thì chúng ta vẫn còn có một bản sao hoàn chỉnh của nó trong chất trung giới; và nếu chúng ta tưởng tượng thêm nữa là mọi người đều đươc phú cho năng lực hoạt động trong chất trung giới thì thoạt tiên những người nam nữ đó sẽ không có ý thức gì về sự khác nhau của môi trường xung quanh mình; những người “chết” mà thức tỉnh ở các cảnh giới thấp của cõi trung giới thường thấy mình ở trạng thái giống như thế cho nên cứ tưởng rằng mình vẫn còn sống trên cõi hồng trần. Vì hầu hết chúng ta đều chưa phát triển được thần nhãn trung giới cho nên cần phải áp đặt thực tại tương đối của cõi trung giới, coi đó là một phần của vũ trụ hiện tượng và ta quan sát nó bằng mắt của cái trí nếu không quan sát được bằng thần nhãn trung giới. Nó cũng có thật như cõi hồng trần – thật ra nó còn có thật hơn nữa vì không cách xa Thực Tại Nhất Như bằng cõi hồng trần – các hiện tượng của nó vẫn bỏ ngõ để cho người am tường quan sát chẳng khác nào các hiện tượng thuộc cõi trần. Cũng giống như ở dưới đây, một người mù không thể thấy được các vật trên cõi trần và biết bao nhiêu vật chỉ có thể quan sát được nhờ vào các dụng cụ chẳng hạn như kính hiển vi, phổ kế v.v. . ., cõi trung giới cũng giống như thế. Những người mù đối với cõi trung giới tuyệt nhiên không thể thấy được các vật thuộc cõi trung giới, và thần nhãn bình thường của cõi trung giới cũng không thấy được nhiều sự vật. Nhưng ở giai đoạn tiến hóa hiện nay, nhiều người đã có thể phát triển được các giác quan của thể vía và phát triển được đến một mức nào đó khiến cho họ có thể tiếp nhận được các rung động tinh vi của cõi trung giới. Quả thật là những người ấy đều có thể phạm phải nhiều lầm lỗi giống như một đứa trẻ con phạm sai lầm khi nó bắt đầu sử dụng các giác quan cùa thể xác; nhưng khi có kinh nghiệm nhiều hơn thì họ sẽ hiệu chỉnh được các sai lầm đó và chỉ sau một thời gian thì họ có thể trông thấy và nghe thấy trên cõi trung giới cũng chính xác như trông thấy và nghe thấy trên cõi hồng trần. Ta không nên cưỡng ép sự phát triển này bằng những phương tiện nhân tạo vì chừng nào ta chưa phát triển được một mức nghị lực thể chất nào đó thì ta cũng chưa có thể điều khiển được cõi hồng trần một cách thuận lợi; do đó sự xâm nhập các cảnh vật và âm thanh cũng như các hiện tượng nói chung thuộc cõi trung giới chỉ gây ra xáo trộn thậm chí còn đáng báo động nữa. Nhưng đã đến lúc đạt tới trình độ này để cho ý thức tỉnh táo phải tin vào thực tại tương đối của bộ phận trung giới thuộc cõi vô hình.
Muốn làm như thế thì chẳng những chúng ta cần có một thể vía (chúng ta ai lại không có một thể vía) mà chúng ta còn phải khiến cho nó được tổ chức trọn vẹn theo thứ tự hoạt động, tâm thức phải quen thuộc với việc hoạt động trong đó chứ không chỉ hoạt động trong đó thông qua thể xác. Mọi người đều thường xuyên hoạt động qua thể vía nhưng tương đối có ít người hoạt động trong thể vía khi nó tách rời khỏi thể xác. Nếu không có tác động nói chung thông qua thể vía thì giữa ngoại giới với cái trí của con người không thể có mối liên hệ nào giữa những ấn tượng tác động lên giác quan của thể xác và nhận thức của cái trí cũng không có mối liên hệ nào. Tác động lên giác quan thể xác trở thành một cảm giác nơi thể vía thế rồi nó mới được cái trí nhận thức. Thể vía (trong đó có các trung tâm cảm giác) thường được gọi là con người dục vọng, cũng như chúng ta có thể gọi thể xác là con người hồng trần; nhưng cố nhiên nó chỉ là một hiện thể - một lớp vỏ theo cách gọi của môn đồ phái Vedanta – trong đó chính chơn nhơn hoạt động, ta chỉ đạt tới được chơn nhơn thông qua hiện thể ấy và chơn nhơn cũng đạt tới thể xác tức hiện thể thô trược thông qua thể vía.
Còn về phần cấu tạo của thể vía thì nó bao gồm bảy phân trạng thái của chất trung giới, và có thể rút ra những vật liệu thô trược hoặc tinh vi từ mỗi một phân trạng thái đó. Ta cũng dễ phác họa một con người ở trong một thể vía hoàn chỉnh; bạn có thể hình dung là y đã bỏ mất thể xác để đứng trong một bản sao tinh vi hơn và sáng rỡ của nó trông giống như thể xác đối với thần nhãn trung giới mặc dù vô hình đối với thị giác bình thường. Tôi có nói là “thể vía hoàn chỉnh” bởi vì một người chậm phát triển thì thể vía của y phô bày ra một dáng vẻ rất sơ khai. Các đường nét của nó không xác định, vật liệu của nó trì độn và được sắp xếp lung tung, nếu bị xuất ra khỏi thể xác thì nó chỉ là một đám mây không có hình dáng tản mác tứ tung, rõ ràng là không thích hợp để đóng vai trò là một hiện thể độc lập; nói thật ra thì nó trông giống như một mảnh vật chất trung giới hơn là một thể vía có tổ chức – giống như một khối nguyên sinh chất trung giới thuộc loại giống như con a míp. Một thể vía hoàn chỉnh có nghĩa là người ta đã đạt được một trình độ văn hóa trí thức khá cao hoặc tăng trưởng tâm linh cao khiến cho dáng vẻ của thể vía mang ý nghĩa sự tiến bộ của chủ nhơn ông; vì đường nét của nó trông xác định, vật liệu của nó sáng lạn, tổ chức của nó hoàn hảo cho nên người ta có thể thẩm định được trình độ tiến hóa mà Chơn ngã đang sử dụng nó đã đạt được.
Xét về vấn đề cải thiện nó – một vấn đề quan trọng đối với tất cả mọi chúng ta – phải nhớ rằng sự cải thiện thể vía một mặt xoay quanh việc tẩy trược thể vật lý, mặt khác xoay quanh việc tẩy trược và phát triển thể trí. Thể vía đặc biệt nhạy cảm với những ấn tượng của tư tưởng vì chất trung giới đáp ứng nhanh nhẹn hơn chất hồng trần đối với mọi xung lực xuất phát từ cõi trí tuệ. Chẳng hạn như nếu chúng ta quan sát cõi trung giới thì chúng ta thấy nó có đầy những hình dáng liên tục biến đổi; chúng ta thấy ở đó có các “hình tư tưởng” – những hình tướng bao gồm chất tinh hoa ngũ hành (elemental essence) và được tư tưởng làm cho linh hoạt – và chúng ta cũng lưu ý thấy có những kết khối rất lớn chất tinh hoa ngũ hành này từ đó các hình tướng liên tục xuất lộ rồi chúng lại biến mất vào trong khối tinh hoa ngũ hành đó; khi quan sát kỹ lưỡng chúng ta có thể thấy rằng các dòng tư tưởng làm kích động chất trung giới này, những tư tưởng mạnh mẽ khoác lấy một lớp vỏ bằng chất trung giới và cứ kiên trì trong đó với vai trò một thực thể trong một thời gian dài; còn những tư tưởng yếu ớt chỉ khoác lấy một lớp vỏ mảnh mai rồi lại ngã nghiêng thoát ra khỏi lớp vỏ đó khiến cho mọi thứ trên cõi trung giới cứ thay đổi luôn theo sự tiếp diễn của các xung lực tư tưởng. Thể vía của con người vốn được cấu tạo bằng chất trung giới cho nên cũng chia xẻ tính chất sẵn sàng đáp ứng với tác động của tư tưởng và bị kích động để hưởng ứng với mọi tư tưởng tác dụng lên nó, cho dù tư tưởng đó xuất phát từ bên ngoài do cái trí của những người khác hoặc xuất phát từ bên trong do cái trí của chủ nhơn ông.
Chúng ta hãy nghiên cứu thể vía chịu tác động từ bên trong cũng như bên ngoài. Chúng ta thấy thể vía thấm nhuần thể xác và ló ra bao xung quanh nó ở mọi hướng giống như một đám mây có màu sắc. Màu sắc thay đổi tùy theo bản chất của con người, nhất là bản chất thấp hèn đam mê đầy thú tính của y, và bộ phận ló ra bên ngoài thể xác được gọi là hào quang thể vía (the kāmic aura) vì nó thuộc về thể dục vọng mà ta thường quen gọi là thể vía (the astral body) của con người. [Việc tách rời “hào quang” khỏi con người dường như thể đó là một điều gì khác với bản thân y dễ gây hiểu lầm, mặc dù xét theo quan điểm của việc quan sát thì điều này rất tự nhiên. Theo ngôn ngữ thông thường thì “hào quang” là đám mây bao xung quanh thể xác; thật vậy con người sống trên nhiều cõi khác nhau trong những lớp áo thích hợp với mỗi cõi, và tất cả các lớp áo hoặc hạ thể này đều lồng vào nhau; lớp áo thấp nhất và nhỏ nhất được gọi là “thể xác”, còn khối vật chất hỗn hợp của các lớp áo khác được gọi là hào quang khi chúng ló ra bên ngoài thể xác. Vậy thì hào quang thể vía chẳng qua chỉ là một bộ phận của thể vía ló ra bên ngoài thể xác]. Đó là vì thể vía vốn là hiện thể tâm thức của con người, là chỗ trú của mọi dục vọng và đam mê đầy thú tính, như ta đã nói đó cũng là trung tâm của các giác quan làm xuất hiện mọi cảm giác. Nó không ngừng thay đổi màu sắc khi nó rung động do tác động của tư tưởng; nếu một người mất bình tĩnh, cáu kỉnh thì các tia chớp lóe màu đỏ thẫm sẽ hiện ra; nếu y cảm thấy yêu thương thì màu đỏ hường sẽ kích động xuyên qua thể vía. Nếu tư tưởng của con người cao siêu và cao cả thì nó đòi hỏi sự hưởng ứng của vật chất trung giới tinh vi hơn và chúng ta truy nguyên thấy tác động này đối với thể vía qua việc nó bị mất bớt những hạt thô trược hơn của mỗi cảnh giới và thu thêm được các hạt thuộc loại tinh vi hơn. Thể vía của một người có tư tưởng thấp hèn đầy thú tính thì thô kệch, thô thiển và thô trược, có màu sẫm – thường thường thì nó thô kệch đến nỗi chính đường nét của thể xác hầu như cũng bị chìm khuất trong nó – trong khi đó thể vía của một người tiên tiến lại đẹp đẽ, trong trẻo, sáng rỡ và có màu sắc dịu nhạt – là một vật thật sự đẹp đẽ. Trong trường hợp đó người ta đã chế ngự được các đam mê thấp hèn và tác động tuyển lựa của cái trí đã tẩy trược cho vật chất trung giới. Vậy là bằng cách suy nghĩ cao thượng, chúng ta tẩy trược được thể vía thậm chí chúng ta không hề hoạt động một cách cố ý hướng về cứu cánh đó. Và nên nhớ rằng hoạt động nội tâm này có một ảnh hưởng mãnh liệt đối với những tư tưởng bị thu hút vào thể vía từ bên ngoài; một thể vía mà chủ nhơn ông quen đáp ứng với những tư tưởng tà vạy đóng vai trò một nam châm thu hút những hình tư tưởng giống như thế ở xung quanh, còn một thể vía thanh khiết tác dụng một năng lượng đẩy lui những tư tưởng tà vạy và thu hút về mình những hình tư tưởng bao gồm vật chất đồng khi tương cầu với nó.
Như ta có nói trên kia, thể vía một mặt còn xoay quanh thể xác và chịu ảnh hưởng do sự thanh khiết hoặc ô trược của thể xác. Chúng ta đã thấy rằng các chất đặc, chất lỏng, chất khí và chất dĩ thái cấu tạo nên thể xác có thể là thô trược hoặc tinh vi, thô thiển hoặc thanh bai. Đến lượt bản chất của chúng lại ảnh hưởng tới bản chất của các lớp vỏ tương ứng bằng chất trung giới. Nếu vì thiếu khôn ngoan và buông tuồng đối với thể xác mà chúng ta xây dựng vào trong các hạ thể của mình những hạt chất rắn thuộc loại ô trược thì chúng ta cũng thu hút về mình cái loại vật chất trung giới ô uế tương ứng mà chúng ta gọi là chất đặc của trung giới. Còn mặt khác, khi chúng ta kiến tạo vào trong hạ thể những hạt chất đặc thuộc loại thanh khiết hơn thì chúng ta cũng thu hút loại vật chất tương ứng thanh khiết hơn của chất đặc trung giới. Khi ta tiến hành việc tẩy trược thể xác bằng cách cấp dưỡng cho nó đồ ăn thức uống trong sạch, loại ra khỏi chế độ ăn uống của mình các loại thực phẩm gây ô nhiễm – máu động vật, rượu và những thứ khác vốn dơ dáy và gây thoái hóa – chúng ta chẳng những cải thiện được hiện thể tâm thức hồng trần của mình mà chúng ta cũng còn bắt đầu tẩy trược được thể vía và rút ra được từ cõi trung giới những vật liệu thanh bai và tinh vi hơn để kiến tạo thể vía. Hậu quả của việc này chẳng những quan trọng xét về kiếp sống hiện nay trên trần thế mà sau này chúng ta sẽ thấy nó cũng còn có ảnh hưởng rõ rệt tới tình trạng ngay sau khi chết, tới việc tạm trú nơi cõi trung giới cũng như tới các loại hiện thể mà chúng ta sẽ có trong kiếp tới trên trần thế.
Chẳng phải chỉ có thế mà thôi đâu: cái loại thực phẩm tồi tệ còn thu hút về thể vía các thực thể thuộc một loại đầy ác ý của cõi trung giới, vì chúng ta đâu chỉ dính dáng tới chất trung giới mà còn phải giao tiếp với cái gọi là tinh linh ngũ hành của cõi trung giới. Đây là những thực thể thuộc loại cao siêu và thấp hèn vốn tồn tại trên cõi này do tư tưởng của con người sinh ra; trên cõi trung giới cũng còn có những người mất nết bị giam hãm trong thể vía của mình mà ta gọi là các âm ma (elementaries). Các tinh linh ngũ hành bị thu hút về phía những người có thể vía đồng khi tương cầu với chúng, còn các âm ma tự nhiên là đi kiếm những người sa đà vào các thói xấu giống như họ đã từng hăm hở theo kiểu con thiêu thân lao vào ánh đèn trong khi còn đang mang xác phàm. Khi tản bộ dọc theo những đường phố ở Luân đôn, bất cứ người nào có thần nhãn trung giới đều trông thấy các tập đoàn tinh linh ngũ hành ghê tởm bu xung quanh các cửa hàng bán thịt; còn các âm ma lại đặc biệt tu tập ở các quán bán bia và những bar bán rượu mạnh, chúng phè phỡn trong những trược khi bốc ra từ hơi men rượu và chỉ chờ cơ hội là nhập vào xác của chính những bợm nhậu đó. Các âm ma bị thu hút bởi những người kiến tạo cơ thể mình từ các vật liệu như thế, và một phần sinh hoạt trên cõi trung giới của âm ma có môi trường xung quanh bao gồm những người ấy. Khi chúng ta càng tẩy trược thể xác bao nhiêu thì mỗi giai đoạn đó lại càng tương ứng bấy nhiêu với các giai đoạn tẩy trược vật chất của thể vía trên cõi trung giới.
Thế mà dĩ nhiên là các khả năng của thể vía tùy thuộc phần lớn vào bản chất của các vật liệu mà chúng ta kiến tạo vào trong thể vía; nhờ vào quá trình tẩy trược, chúng ta khiến cho các thể này càng ngày càng tinh vi hơn, chúng không còn rung động hưởng ứng với những sự thôi thúc thấp hèn và bắt đầu đáp ứng với những ảnh hưởng cao siêu của cõi trung giới. Vậy là chúng ta đang tạo ra một công cụ mặc dù do chính bản chất của nó vốn nhạy cảm với những ảnh hưởng xuất phát từ bên ngoài nhưng lại dần dần mất đi khả năng đáp ứng với những rung động thấp và tiếp thu được khả năng hưởng ứng với những rung động cao; nhạc cụ này đã được tinh chỉnh để chỉ rung động với các nốt nhạc cao thôi. Cũng giống như chúng ta có thể lấy một dây đàn tạo ra một rung động đồng cảm bằng cách chọn đường kính, chiều dài và sức căng của dây đàn nhắm vào mục đích đó; cũng vậy chúng ta cũng có thể tinh chỉnh thể vía để phát ra những rung động đồng cảm khi có những hài âm cao quí trổi lên ở thế giới xung quanh chúng ta. Đây không chỉ là vấn đề suy đoán hoặc lý thuyết mà là vấn đề sự thực khoa học. Cũng như trên cõi trần chúng ta tinh chỉnh được sợi dây đàn, cũng vậy trên cõi trung giới, chúng ta có thể tinh chỉnh dây đàn của thể vía; luật nhân quả ở cõi đó cũng có giá trị như ở cõi này, chúng ta cầu viện tới định luật, chúng ta tị nạn nơi định luật và chúng ta trông cậy vào định luật. Chúng ta chỉ cần có hiểu biết rồi ứng dụng sự hiểu biết đó để thực hành. Trước hết ta có thể coi sự hiểu biết này chỉ là một giả thuyết phù hợp với những sự kiện mà ta đã biết nơi hạ giới và nếu muốn ta có thể thực nghiệm; sau này khi ta đã tẩy trược được thể vía thì giả thuyết sẽ biến thành sự hiểu biết; đó là vấn đề mà ta tự thân quan sát được sao cho ta có thể kiểm chứng lại những lý thuyết mà thoạt đầu ta chỉ chấp nhận là giả thuyết để kiểm chứng.
Vậy thì khả năng của chúng ta nhằm làm chủ được cõi trung giới và thật sự phục vụ được trên đó trước hết tùy thuộc vào quá trình tẩy trược này. Có những phương pháp nhất định của khoa Yoga giúp ta phát triển được các giác quan của thể vía một cách lành mạnh và hợp lý, nhưng ta tuyệt nhiên không được cố gắng dạy dỗ những phương pháp này cho bất cứ ai chưa dùng tới những phương tiện tẩy trược đơn giản vỡ lòng. Có một kinh nghiệm phổ biến là thiên hạ rất háo hức muốn thử một phương pháp mới mẻ và bất thường nào đó để tiến bộ, nhưng thật uổng công khi dạy Yoga cho những người nào thậm chí chưa thực hành những giai đoạn chuẩn bị này trong sinh hoạt đời thường. Giả sử người ta bắt đầu dạy một dạng Yoga rất đơn giản nào đó cho một người thường chưa được chuẩn bị. Y sẽ tha thiết và nhiệt tình tiếp nhận nó vì nó mới mẻ và khác thường, và vì y hi vọng có được những kết quả rất nhanh. Thế nhưng trước khi y thực hành khoa này thậm chí chỉ được một năm thôi thì y đã cảm thấy mệt mỏi với cái sự căng thẳng đều đặn của nó trong sinh hoạt hằng ngày và nản chí vì không thấy có hiệu quả ngay tức khắc; vì không quen với nỗ lực kiên trì được kiên định từ ngày này sang ngày khác cho nên y sẽ thất bại và bỏ dở việc thực hành, cái điều mới mẻ nay đã trở nên cũ rích, thế là chẳng bao lâu sau sự mệt mỏi lại nổi bật lên. Nếu người ta không thể hoặc ắt không thể hoàn thành được cái nhiệm vụ đơn giản và tương đối dễ dàng tức là tẩy trược thể xác và thể vía bằng cách dùng tới một sự quên mình tạm thời để phá vỡ sự câu thúc của những thói quen xấu trong việc ăn uống, thì y thật là hoài công khi khao khát những quá trình khó khăn hơn vốn hấp dẫn y do chúng có vẻ mới lạ, và chẳng bao lâu sau y sẽ bỏ dở coi đó là một gánh nặng không thể chịu nổi. Nói tới vịêc áp dụng những phương pháp đặc biệt thì cũng chỉ hoài công thôi chừng nào ta chưa thực hành những phương tiện thông thường thấp kém này trong một thời gian nào đó; nhưng khi ta đã tẩy trược thì những khả năng mới ắt bắt đầu bộc lộ ra. Học viên sẽ thấy tri thức dần dần tuôn vào, tầm nhìn sâu sắc hơn sẽ dần dần khơi dậy, các rung động từ mọi phía sẽ tràn vào y, khơi dậy nơi y sự đáp ứng mà y không thể có được trong lúc còn mù quáng và trì độn. Tùy theo Nghiệp quả trong quá khứ, sớm muộn gì y cũng có được kinh nghiệm này và cũng như một đứa trẻ thấu triệt được những khó khăn của bộ chữ cái ắt lấy làm thích thú với quyển sách mà mình có thể đọc được; cũng vậy học viên sẽ thấy mình có được sự hiểu biết và kiểm soát được những khả năng mà vào thời còn sống buông tuồng thì y nằm mơ cũng không thấy được; những viễn cảnh mới về tri thức mở ra trước mắt y, một vũ trụ rộng lớn hơn bày ra ở mọi phía.
Nếu bây giờ chúng ta chỉ nghiên cứu trong một lúc về thể vía coi nó hoạt động như thế nào ở hai trạng thái thức và ngủ thì chúng ta có thể dễ dàng nhanh chóng thẩm định được chức năng của nó khi nó trở thành một hiện thể tâm thức tách rời khỏi thể xác. Nếu chúng ta nghiên cứu một người khi y thức và khi y ngủ thì chúng ta ắt biết một sự thay đổi rất đáng kể của thể vía; khi y đang thức thì các hoạt động của thể vía – những màu sắc biến đổi v.v. . . – đều biểu lộ ở trong và ngay xung quanh thể xác; nhưng khi y đang ngủ thì hai thể đã tách rời nhau, chúng ta thấy thể vật lý – xác phàm và thể phách – cùng nhau nằm lại trên giường còn thể vía trôi nổi bồng bềnh trong không khí bên trên hai thể này. [Xem các bài viết về “Giấc Mơ” đã nêu trên để có được sự mô tả đầy đủ hơn]. Nếu người mà chúng ta đang nghhiên cứu chỉ có hành động phát triển tầm thường thì thể vía khi tách rời khỏi thể xác chỉ là một khối ít nhiều không có hình dáng như ta đã mô tả trước kia; nó không thể rời xa khỏi thể xác, nó là một hiện thể vô ích cho tâm thức và con người bên trong đó ở tình trạng mơ mộng rất lơ mơ vì không quen hoạt động tách rời khỏi thể xác. Thật vậy, có thể nói y hầu như cũng đang ngủ vì thiếu phương tiện mà y đã quen làm việc thông qua đó cho nên y cũng không thể tiếp nhận được những ấn tượng xác định từ cõi trung giới hoặc không thể biểu hiện rõ ràng thông qua thể vía có tổ chức tồi tàn. Các trung tâm cảm giác trong thể vía có thể chịu ảnh hưởng của những hình tư tưởng thoáng qua và ở bên trong thể vía y có thể đáp ứng với những kích thích khơi dậy bản chất thấp hèn, nhưng người quan sát chỉ thấy được hiệu quả là y đang thiu thiu ngủ lơ mơ, thể vía không có hoạt động nhất định, trôi nổi dật dờ bên trên thể xác đang nằm ngủ. Nếu có điều gì có khuynh hướng kéo nó về hoặc đẩy nó đi ra xa khỏi thể xác thì thể xác sẽ tỉnh dậy ngay và thể vía lại nhanh chóng nhập vào thể xác. Nhưng nếu người mà ta quan sát tiến bộ hơn nhiều (chẳng hạn như một người đã quen hoạt động trong cõi trung giới và quen dùng thể vía cho mục đích đó) thì ta ắt thấy rằng khi thể xác đã ngủ đi và thể vía thoát ra khỏi thể xác thì chúng ta thấy con người xuất hiện với trọn vẹn ý thức, thể vía có những đường nét rõ rệt và có tổ chức xác định, nó có vẻ giống như người ấy và người này có thể sử dụng nó làm một hiện thể tiện lợi hơn nhiều so với thể xác. Y tỉnh táo hơn và hoạt động tích cực hơn, chính xác hơn với khả năng hiểu biết nhiều hơn so với khi y bị hạn chế trong xác phàm, và y có thể tự do di chuyển vô cùng nhanh chóng tới nơi nào ở xa mà tuyệt nhiên không làm náo động thể xác đang nằm ngủ trên giường.
Nếu người đó chưa học cách nối liền thể vía với thể xác, nếu có một sự gián đoạn ý thức khi thể vía thoát ra khỏi thể xác lúc y ngủ thiếp đi, trong khi y đang thức tỉnh nhiều hơn và có ý thức trọn vẹn trên cõi trung giới, thì y cũng không thể gây ấn tượng lên óc phàm lúc y trở về xác phàm mang theo tri thức mà mình đã thực hiện trong lúc vắng mặt nơi thể xác. Trong tình huống đó, ý thức lúc “tỉnh táo” của y – theo thói quen thì người ta gọi cái dạng ý thức hạn hẹp nhất của ta là như vậy đó – không chia xẻ được kinh nghiệm của con người trên cõi trung giới, chẳng phải vì chơn nhơn không biết điều đó mà vì thể xác quá trọng trược nên không tiếp thu được những ấn tượng này. Đôi khi lúc thể xác thức dậy thì nó có cảm giác là mình vừa mới trải nghiệm một điều gì đó mà không nhớ lại được, thế nhưng chính cái cảm giác này đã chứng tỏ rằng có một hoạt động nào đó của ý thức trên cõi trung giới tách rời khỏi thể xác mặc dù bộ óc không đủ khả năng tiếp thu cho nên không thể nhớ lại được, ngay cả điều phù du đã xảy ra. Có những lúc khác, khi thể vía trở về nhập xác thì con người lại thành công trong việc gây một ấn tượng tạm thời lên thể phách và xác phàm, cho nên khi xác phàm thức dậy thì nó có được một ký ức sống động về một kinh nghiệm mới từng trải trong cõi trung giới; nhưng ký ức này nhanh chóng tiêu tan đi và không thể nhớ lại được, ta càng cố gắng nhớ lại thì lại càng thất bại, vì mỗi nỗ lực đều tạo ra những rung động mạnh trong óc phàm và nó lại càng đè bẹp những rung động tinh vi của thể vía. Hoặc lại nữa, con người có thể thành công khi ghi khắc kiến thức mới vào óc phàm mà không thể truyền đạt được ký ức là chẳng biết cái kiến thức đó ở đâu ra hoặc làm thế nào có được kiến thức đó; trong những trường hợp ấy, các ý tưởng sẽ xuất hiện trong ý thức tỉnh táo dường như thể là nó tự phát nảy sinh ra, những giải pháp sẽ xuất hiện đối với những vấn đề trước kia tối tăm. Khi điều này xảy ra thì đó là dấu hiệu đáng khích lệ của sự tiến bộ vì nó chứng tỏ rằng thể vía có tổ chức tốt và đang hoạt động tích cực nơi cõi trung giới mặc dù thể xác chỉ còn tiếp nhận được một phần nào. Tuy nhiên đôi khi con người thành công khiến cho óc phàm cũng đáp ứng được, bấy giờ chúng ta có cái được coi là một giấc mơ rất sống động, hợp lý và mạch lạc; cái loại giấc mơ mà hầu hết những người biết suy tư đều thỉnh thoảng có nếm trải, trong đó họ cảm thấy linh hoạt hơn chứ không kém so với lúc mình “tỉnh táo”; trong giấc mơ đó họ thậm chí có thể tiếp thu kiến thức hữu ích cho họ trong sinh hoạt cõi trần. Mọi thứ này đều là các giai đoạn tiến bộ đánh dấu sự tiến hóa và cải thiện tổ chức của thể vía.
Nhưng mặt khác ta nên hiểu rõ rằng người ta có thể tiến bộ thật sự (thậm chí tiến bộ nhanh chóng) về mặt tính linh, có thể hoạt động tích cực nhất và hữu ích nhất trên cõi trung giới nhưng khi nhập xác phàm lại không ghi được ấn tượng nào lên bộ óc về công việc mình đã dấn thân vào, mặc dù trong ý thức nơi hạ giới họ càng ngày càng có thể biết được một sự giác ngộ tăng dần và càng hiểu biết nhiều hơn về sự thật tâm linh. Có một sự thật mà mọi học viên nên coi là một chuyện khích lệ và họ có thể đặt đức tin vào đó cho dù ký ức trong óc phàm của họ vẫn trống rỗng về những kinh nghiệm siêu hồng trần: khi chúng ta học cách càng ngày càng làm việc nhiều vì những người khác, khi chúng ta cố gắng càng ngày càng trở nên hữu ích cho thế gian, khi chúng ta càng ngày càng tận hiến mạnh mẽ và đều đặn cho các bậc Huynh trưởng của nhân loại và càng tha thiết ra sức thực thi hoàn hảo phần chia xẻ nhỏ bé của ta so với công trình vĩ đại của các Ngài thì tất yếu là chúng ta đang phát triển thể vía, và khả năng hoạt động trong đó khiến chúng ta trở thành người phụng sự hữu hiệu hơn. Cho dù óc phàm có nhớ hay chăng thì trong lúc ngủ say chúng ta vẫn rời bỏ cái nhà tù là xác phàm để làm việc theo những đường lối hữu ích trên cõi trung giới, giúp đỡ những người mà chúng ta không thể đạt tới họ bằng cách nào khác được, trợ giúp và an ủi theo những phương thức mà chúng ta không thể làm sao khác hơn được. Sự tiến hóa này đang diễn ra đối với những người có tâm trí thanh khiết, tư tưởng cao thượng, tâm hồn được thôi thúc phụng sự. Họ có thể làm việc nhiều năm trên cõi trung giới mà ký ức trong ý thức nơi hạ giới không ghi nhận được, và họ có thể vận dụng những khả năng làm điều tốt cho thế gian vượt xa mức bất cứ thứ gì mà họ giả định rằng mình có thể làm được. Đối với họ khi Nghiệp quả cho phép thì sẽ có lúc tâm thức hoàn toàn không bị gián đoạn khiến cho nó tùy ý chuyển từ cõi trần sang cõi trung giới và ngược lại; một nhịp cầu đã được bắc ra khiến cho ký ức băng từ cõi này sang cõi kia mà không phải cố gắng, khiến cho con người từ cõi trung giới trở về sau những hoạt động nào đó sẽ lại mang về với xác phàm trí nhớ mà không mất một chút ý thức nào. Điều này là tương lai chắc chắn đối với tất cả những người nào tự nguyện sống đời phụng sự. Một ngày kia họ sẽ đạt được sự liên tục tâm thức đó; lúc bấy giờ đối với họ cuộc đời không còn là bao gồm những ngày làm việc có ghi nhớ và những đêm làm việc bị quên lãng, mà cuộc đời sẽ là một tổng thể liên tục; khi con người rời xác thì cứ bỏ mặc cho nó được an dưỡng như cần thiết, còn chơn nhơn sử dụng thể vía để làm việc trên cõi trung giới; lúc bấy giờ người ta sẽ giữ cho những mối liên hệ tư tưởng đó không bị cắt đứt, vẫn có ý thức khi rời bỏ xác và thoát ra khỏi xác, biết được sinh hoạt trong khi đang ở bên ngoài xác, có ý thức khi lại trở về nhập xác; như vậy người ta sẽ tiến hành hết tuần này sang tuần khác, hết năm này sang năm khác, mang theo cái ý thức không mệt mỏi, không bị gián đoạn khiến cho ta hoàn toàn tin chắc vào sự tồn tại của Chơn ngã với sự thật thể xác chỉ là một lớp áo mà mình tùy ý có thể mặc vào hoặc cởi ra chứ không chỉ là một công cụ để sinh hoạt và suy tư. Người ta sẽ biết rằng cho dù không có thể xác thì đời sống vẫn tích cực hơn nhiều do tư tưởng ít bị ràng buộc hơn nhiều nếu không có thể xác.
Khi đã đạt tới giai đoạn này thì con người bắt đầu hiểu được thế gian, và cuộc đời của y sống trên thế gian ắt tốt hơn hẳn so với trước kia vì y bắt đầu nhận thức được nhiều điều đang ở tương lai và nhiều khả năng chờ đón nhân loại tiến bộ hơn. Y dần dần hiểu ra rằng cũng như con người thoạt tiên có ý thức trên cõi trần rồi mới có ý thức trên cõi trung giới, cũng vậy bên trên y còn trải rộng ra những phạm vi ý thức cao siêu hơn nhiều mà y có thể đạt được hết mức này tới mức khác. Khi trở nên hoạt động trên các cõi cao, y lướt qua những thế giới rộng lớn hơn, vận dụng những quyền năng vô biên hơn và tất cả chỉ là để phục vụ các Đấng Thiêng Liêng nhằm trợ giúp và mang lại lợi ích cho loài người. Lúc bấy giờ cuộc sống trên cõi trần bắt đầu có được mức tỉ lệ chân chính, không một điều gì xảy ra nơi cõi trần có thể ảnh hưởng tới y giống như trước kia nữa vì y đã biết được một cuộc sống phong phú và viên mãn hơn; sự chết cũng chẳng có thể nào đụng chạm tới y hoặc là xét về bản thân hoặc là xét về những người mà y muốn giúp đỡ. Cuộc sống trên trần thế có được vị trí đúng mức là bộ phận nhỏ bé nhất trong sinh hoạt của con người, nó không còn u ám như đã từng đen tối trước kia vì ánh sáng của các cõi cao đã chiếu xuống những ngóc ngách âm u nhất.
Trở lại việc nghiên cứu chức năng và khả năng của thể vía, bây giờ chúng ta hãy xét đến một vài hiện tượng liên quan tới nó. Thể vía có thể xuất hiện cho những người khác khi nó tách rời khỏi thể xác hoặc là trong buổi sinh thời hoặc là sau khi đã từ trần. Cố nhiên là một người đã làm chủ hoàn toàn được thể vía thì có thể rời xác bất cứ lúc nào và đi tới thăm một người bạn ở cách xa. Nếu người được viếng thăm có thần nhãn, nghĩa là đã phát triển được tầm nhìn trên cõi trung giới thì y sẽ trông thấy thể vía của bạn mình; bằng không thì khách viếng thăm có thể làm cho hiện thể của mình hơi thô đi một chút bằng cách thu hút vào đó các hạt vật chất cõi trần ở bầu không khí xung quanh, vậy là “hiện hình” (materialize) đủ để khiến cho mắt phàm trông thấy được. Đây là lời giải thích về nhiều sự hiện hình cho bạn bè thấy khi ở cách xa, những hiện tượng này thông thường hơn mức hầu hết mọi người lầm tưởng vì những người nhút nhát rất kín miệng e rằng mình sẽ bị cười nhạo là mê tín dị đoan. May mắn thay sự e sợ này đã giảm đi rồi và miễn là người ta có can đảm và óc phân biệt phải trái để nói ra điều mà mình biết là đúng sự thật thì chẳng bao lâu sau chúng ta sẽ có được rất nhiều bằng chứng về sự hiện hình của những người có thể xác ở cách xa nơi mà thể vía của họ hiện ra. Trong một số trường hợp, thể vía này có thể được nhìn thấy bởi những người bình thường không có thần nhãn mà không cần phải hiện hình. Nếu hệ thần kinh của người nào đó bị căng thẳng quá độ và thể xác của y đang bị ốm yếu sao cho những mạch động của sinh khí thoi thóp nhẹ hơn mức bình thường thì hoạt động thần kinh (vốn tùy thuộc phần lớn vào thể phách) có thể bị kích động quá mức và trong tình huống đó người ta có thể nhất thời có thần nhãn. Chẳng hạn như một người mẹ biết con trai mình đang bị đau ốm nguy hiểm nơi đất khách quê người và đang bị dày vò vì lo cho con thì bà mẹ đó có thể trở nên nhạy cảm với những rung động của cõi trung giới nhất là trong những giờ vào ban đêm khi sinh khí đạt mức thấp nhất. Trong tình huống đó, nếu con trai bà cũng nghĩ tới bà và khi xác phàm của y mê man không biết gì thì nó khiến cho y có thể xuất vía tới viếng thăm bà, và bà rất có thể nhìn thấy nó. Thông thường ra thì một sự viếng thăm như thế chỉ được thực hiện khi người ta vừa mời rũ bỏ xác phàm vào lúc chết. Những sự hiện hinh như thế tuyệt nhiên không hiếm hoi gì, nhất là khi người hấp hối tha thiết muốn đến với một người nào đó mà mình bị ràng bụôc mật thiết do tình cảm hoặc khi y muốn truyền đạt mẩu thông tin đặc biệt nào đó và phải từ trần mà chưa mãn nguyện.
Nếu chúng ta theo dõi thể vía sau khi chết, khi con người đã rũ bỏ thể phách cũng như xác phàm thì chúng ta sẽ quan sát thấy dáng vẻ của nó thay đổi. Trong khi nó còn dính dáng tới thể xác thì các phân trạng thái của chất trung giới bị trộn lẫn với nhau, các loại thô trược và tinh vi lồng vào nhau và quyện lấy nhau. Nhưng sau khi chết thì có diễn ra sự sắp xếp lại, các hạt thuộc các phân trạng thái khác nhau tách rời khỏi nhau, có thể nói là được sàng lọc theo thứ tự tỉ trọng riêng của chúng; vậy là thể vía có tình trạng bị kết tầng, trở thành một loạt các lớp vỏ đồng tâm trong đó lớp vỏ thô nhất ở ngoài cùng nhất. Thế là ở đây ta đụng tới tầm quan trọng của việc tẩy trược thể vía trong khi còn sống trên cõi trần, vì sau khi chết chúng ta thấy thể vía không thể tùy ý lướt qua cõi trung giới được nữa. Cõi này có bảy cảnh và con người bị hạn chế vào cảnh mà vật chất thuộc lớp vỏ bên ngoài của y ở trong đó; chỉ khi lớp vỏ ngoài cùng này tan rã thì y mới thăng lên được cảnh kế tiếp và cứ thế từ cảnh thấp lên cảnh cao. Một người có khuynh hướng rất thấp hèn đầy thú tính ắt có thể vía chứa nhiều loại chất trung giới thô trược nhất, và điều này trì kéo y xuống cảnh thấp nhất của Kāmaloka; chừng nào lớp vỏ này còn chưa tan rã đến mức gần hết thì con người vẫn cứ bị giam cầm trong cái bộ phận đó của cõi trung giới, và phải cam chịu những phiền toái của cái nơi chốn bất hảo nhất. Khi lớp vỏ ngoài cùng đã tan rã đúng mức để cho người ta thoát ra thì con người mới chuyển sang được cảnh kế tiếp của cõi trung giới; có lẽ nói cho đúng hơn thì y có thể bắt đầu tiếp xúc với những rung động của cảnh kế tiếp gồm chất trung giới kế tiếp, vậy là y dường như lọt vào một cõi khác; y ở đó cho tới khi lớp vỏ của cảnh thứ sáu bị hư mòn đi khiến cho y lại chuyển lên được cảnh thứ năm; việc y tạm trú ờ mỗi cảnh đó tương ứng với tỉ lệ trong các bộ phận thuộc bản chất y biểu diễn qua thể vía bởi số lượng vật chất thuộc về cảnh đó.
Về Đầu Trang Go down
ÁNH SÁNG-T2-ÚCCHÂU




Tổng số bài gửi : 1153
Join date : 18/02/2010

CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ   CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeSun Jul 18, 2010 9:35 pm

Vậy thì lượng vật chất của các cảnh thô càng nhiều bao nhiêu thì y càng tạm trú lâu dài bấy nhiêu trên các cảnh thấp của Kāmaloka; trong buổi sinh thời ta càng dẹp bỏ được những yếu tố đó nhiều bao nhiêu thì đến lúc bước qua cửa tử, ta càng tạm trú ngắn ngủi bấy nhiêu trên các cảnh của Kāmaloka. Ngay cả khi chúng ta chưa hoàn toàn loại bỏ được các vật liệu thô – muốn nhổ hoàn toàn tận gốc rễ chúng cần phải có một quá trình lâu dài và gian khổ - thì trong buổi sinh thời, tâm thức có thể bị kiên trì triệt thoái khỏi các đam mê thấp hèn đến nỗi mà vật chất khiến cho các đam mê đó biểu hiện được không còn tích cực hoạt động giống như một hiện thể tâm thức nữa – nếu ta mượn một sự tương tự nơi cõi trần thì chức năng đó trở nên teo tóp đi. Trong trường hợp đó, mặc dù người ta có thể bị níu kéo lại trong một thời gian ngắn trên các cảnh thấp của Kāmaloka thì y vẫn yên ngủ thanh thản qua suốt thời gian đó mà không cảm thấy có cái gì khó chịu đi kèm theo trạng thái đó; vì đã không còn tìm cách biểu hiện thông qua loại vật chất ấy cho nên tâm thức của y không nương theo loại vật chất đó để túa ra ngoài tiếp xúc với những vật cấu tạo bằng loại vật chất đó nơi trung giới.
Người nào đã tẩy trược thể vía đến mức y chỉ giữ lại trong đó những thành phần tinh vi nhất của mỗi cảnh – sao cho nó sẽ tức khắc chuyển sang vật chất của cảnh kế tiếp ngay bên trên nếu được nâng lên một chút xíu nữa thôi – thì y sẽ lướt qua Kāmaloka thật sự nhanh chóng. Có một mức mà ta gọi là mức tới hạn giữa một cặp phân trạng thái của vật chất; nước đá có thể được nâng lên tới mức mà chỉ cần thêm một chút xíu nhiệt nữa là nó biến thành nước lỏng; nước lỏng có thể được nâng lên tới mức chỉ cần thêm một chút xíu nhiệt là nó sẽ biến thành hơi nước. Cũng vậy, mỗi phân trạng thái của chất trung giới có thể được nâng lên tới mức tinh vi đến nỗi chỉ cần thêm một chút mức tinh vi thì nó sẽ biến thành phân trạng thài kế tiếp. Nếu ta thực hiện điều này cho mọi phân trạng thái vật chất của thể vía thì nó đã được tẩy trược đến mức tinh vi tột độ cho nên nó lướt qua Kāmaloka nhanh không thể tưởng tượng nổi và con người bay vút qua đó lên tới các cõi cao dễ như trở bàn tay.
Còn một vấn đề khác liên quan tới việc tẩy trược thể vía cả về tiến trình thể xác lẫn tiến trình thể trí, đó là hiệu quả của việc tẩy trược đối với thể vía mới mà đến đúng lúc thì nó sẽ được tạo ra để dùng cho kiếp sắp tới. Khi con người chuyển ra khỏi Kāmaloka để nhập vào Devachan, thì y không thể mang theo các hình tư tưởng thuộc loại tà vạy lên Devachan; chất trung giới không thể tồn tại nơi cảnh Devachan và vật chất của Devachan không thể đáp ứng với những rung động thô của các cơn đam mê và ham muốn tà vạy. Do đó khi con người cuối cùng rũ bỏ hết những tàn dư của thể vía, y chỉ có thể mang theo những khuynh hướng hoặc mầm mống tiềm tàng; những thứ này sẽ biểu lộ thành các đam mê và ham muốn tà vạy nơi cõi trung giới khi chúng kiếm được đủ thực phẩm để nuôi dưỡng chúng và tìm được lối thoát ra bên ngoài. Nhưng y vẫn mang theo các chủng tử này và chúng cứ tiềm tàng suốt sinh hoạt trên Devachan của y. Khi y trở lại tái sinh thì y vẫn đem theo những chủng tử đó trở lại và thúc đẩy cho chúng biểu lộ ra ngoài; chúng thu hút từ cõi trung giới (qua một loại ái lực từ khí) những vật liệu thích hợp cho chúng biểu lộ, khoác lấy chất trung giới đồng khí tương cầu với mình để tạo thành thể vía của con người trong kiếp sắp tới. Vậy là chúng ta không thể sống với thể vía ngay bây giờ mà còn hình thành cái loại thể vía thuộc về chúng ta trong kiếp tới – đây là một lý do thêm nữa cho ta phải tẩy trược thể vía thuộc kiếp này đến mức tối đa bằng cách vận dụng sự hiểu biết trong kiếp này để bảo đảm sự tiến bộ trong kiếp vị lai.
Đó là vì mọi kiếp của chúng ta đều được liên kết với nhau và không một kiếp nào có thể được tách rời khỏi những kiếp ở phía sau nó hoặc những kiếp trải ra trước mắt nó. Thật ra thì chúng ta chỉ có một sự sống duy nhất, trong đó cái mà chúng ta gọi là các kiếp thật sự chỉ là các ngày. Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu một kiếp sống mới bằng một tờ giấy sạch sẽ trên đó ta viết được một câu chuyện hoàn toàn mới; chúng ta chỉ bắt đầu một chương mới vốn phải triển khai bố cục cũ. Chúng ta không thể dứt bỏ được những món nợ nghiệp báo của một kiếp trước chỉ bằng cách trải qua sự chết thôi, cũng như chúng ta không dứt bỏ những món nợ tiền bạc mà ta đã vay một ngày nào đó bằng cách chỉ ngủ qua một đêm; nếu hôm nay chúng ta vay nợ thì ngày mai chúng ta không thoát được nợ và chúng ta cứ bị đòi nợ hoài cho đến khi chúng ta đã trả nợ xong. Cuộc sống của một người vốn liên tục, không bị ngắt quãng; các kiếp trên trần thế đều được liên kết với nhau chứ không rời rạc biệt lập. Các quá trình tẩy trược và phát triển cũng liên tục và phải được tiến hành qua nhiều kiếp liên tiếp trên trần thế. Có một lúc nào đó, mỗi một trong chúng ta phải bắt đầu làm việc; có một lúc nào đó mỗi người đều đâm ra mệt mỏi với những cảm giác của bản chất thấp hèn, chán ngán khi phải cam chịu thân phận đầy thú tính, ngao ngán với sự tàn bạo của các giác quan. Lúc bấy giờ người ta không còn cam chịu khuất phục nữa, y sẽ quyết định phải phá vỡ những ràng buộc câu thúc mình. Thật vậy, tại sao chúng ta phải kéo dài sự ràng buộc đó khi ta có quyền phá vỡ nó bất cứ lúc nào? Không bàn tay nào trói buộc chúng ta ngoại trừ bàn tay của chính ta và cũng không có bàn tay nào giải thoát được ta ngoại trừ bàn tay của chính ta. Chúng ta có quyền chọn lựa, có quyền tự do ý chí và xét vì một ngày nào đó tất cả chúng ta đều cùng nhau sát cánh trên các cõi cao thì tại sao chúng ta lại không ngay tức khắc bắt đầu phá vỡ sự ràng buộc của mình và đòi hỏi quyền thừa kế thiêng liêng của mình. Việc bắt đầu dẹp tan mọi xiềng xích để có được tự do xảy ra khi con người quyết định rằng mình sẽ khiến cho bản chất thấp hèn phải phục tùng bản chất cao thượng; lúc đó ở đây trên cõi ý thức hồng trần, y bắt đầu kiến tạo các thể cao và ra sức thực hiện những khả năng cao siêu vốn thuộc quyền thiêng liêng của y và chỉ bị mờ tối đi do thú tính mà y đang sinh hoạt trong đó.
________________________________________
lời đầu đầu sách cuối sách xác vía trí hiện thể khác hào quang chơn nhơn mục lục

CÁC THỂ TRÍ

Chúng ta đã nghiên cứu khá dài dòng về thể vật lý và thể vía của con người. Chúng ta đã nghiên cứu thể vật lý cả về bộ phận hữu hình lẫn bộ phận vô hình hoạt động trên cõi trần; chúng ta đã theo dõi đủ thứ đường lối hoạt động của nó, đã nghiên cứu bản chất sự tăng trưởng của nó và đã bàn dông dài về sự tẩy trược nó dần dần. Thế rồi chúng ta lại xét tới thể vía cũng theo cách giống như vậy, truy nguyên sự tăng trưởng và các chức năng của nó, bàn tới những hiện tượng liên quan tới sự biểu lộ của nó trên cõi trung giới cũng giống như sự tẩy trược nó. Thế là chúng ta đã có được một ý tưởng nào đó về hoạt động của con người ở hai trong số bảy cõi lớn trong vũ trụ. Sau khi đã làm như thế, giờ đây chúng ta có thể chuyển sang cõi lớn thứ ba tức cõi trí tuệ; khi chúng ta học biết được một điều nào đó về cõi này thì chúng ta đã xét đến các cõi hồng trần, cõi trung giới và cõi trí tuệ - bầu hành tinh của chúng ta cùng với hai hình cầu bao xung quanh nó – là một cõi tam bội, trong đó con người hoạt động trong khi đang lâm phàm trên cõi trần và y cũng ở trong đó suốt những thời kỳ giữa lúc chết, tức là khi kết liễu một kiếp trên trần thế và lúc sinh ra vốn khai trương một kiếp khác. Ba hình cầu đồng tâm này là cõi giới và cũng là trường học của con người: y tiến hành sự phát triển của mình trong đó, y thực hiện cuộc hành hương tiến hóa của mình trong đó, y không thể vượt ra khỏi nó một cách hữu thức chừng nào mà cánh cổng Điểm đạo chưa mở ra trước mặt y, vì không có cách nào khác để thoát ra khỏi ba cõi này.
Cõi thứ ba (mà tôi gọi là cõi trí tuệ) bao gồm mặc dù không đồng nhất với cõi quen thuộc với các nhà Thông Thiên Học được gọi tên là Devachan, tức Devaloka (cõi của Chư thiên), cõi cực lạc hạnh phúc (theo một số người dịch ra như thế). Devachan mang tên đó do bản chất và tình trạng của nó, không một điều gì dính líu vào cõi này có thể gây ra sự đau khổ hoặc phiền não; đó là một trạng thái được bảo vệ đặc biệt khiến cho không một điều ác tích cực nào được phép xâm nhập vào, đây là nơi an dưỡng cực lạc của con người để cho y yên tâm đồng hóa những thành quả của kiếp sống trên cõi trần.
Ta cần đưa ra một lời giải thích sơ bộ về cõi trí tuệ nói chung để tránh sự lẫn lộn. Trong khi nó cũng được chia nhỏ ra thành bảy cảnh giống như các cõi khác thì nó lại có đặc điểm là bảy cảnh này được nhóm lại thành ra hai tập hợp – một tập hợp gồm ba cảnh và một tập hợp gồm bốn cảnh. Ba cảnh trên được gọi theo thuật ngữ chuyên môn là arūpa, tức vô sắc giới vì chúng cực kỳ tinh vi; còn bốn cảnh dưới được gọi là rūpa, tức sắc giới. Do đó con người có hai hiện thể tâm thức để cho y hoạt động trên cõi này mà ta đều có thể áp dụng thuật ngữ thể trí để gọi chúng. Tuy nhiên thể thấp hơn (thế mà ta sẽ bàn tới trước tiên) được phép độc quyền sử dụng tên gọi này cho tới khi ta tìm ra được một thuật ngữ hay hơn, vì thể cao đã được biết là thể nguyên nhân (the causal body) bởi những lý do mà sau này ta sẽ hiểu rõ. Các học viên ắt đã quen thuộc với sự phân biệt giữa Thượng trí và Hạ trí; thể nguyên nhân là hiện thể của Thượng trí, là thể thường tồn của Chơn ngã, tức Chơn nhơn kéo dài từ kiếp này sang kiếp khác; thể trí là hiện thể của Hạ trí, sau khi chết vẫn sống còn rồi chuyển vào Devachan nhưng vẫn bị tan rã khi sinh hoạt trên các cảnh sắc giới thuộc Devachan đã qua rồi.

(a) Thể Trí

Hiện thể tâm thức này thuộc về (và được cấu tạo bởi) vật chất của bốn cảnh thấp thuộc Devachan. Trong khi nó đặc biệt là hiện thể của tâm thức đối với bộ phận này của cõi trí tuệ thì nó vẫn tác động lên và thông qua thể vía cũng như thể xác với mọi biểu lộ mà chúng ta gọi là biểu lộ của cái trí trong ý thức tỉnh táo thông thường của chúng ta. Thật vậy, nơi người kém phát triển, nó không thể hoạt động riêng rẽ trên cõi của mình thành một hiện thể độc lập của tâm thức trong khi y còn sống trên cõi trần, và khi một người như thế vận dụng các năng lực trí tuệ của mình thì chúng phải khoác lấy vật chất thuộc cõi trung giới và cõi trần trước khi y có thể có ý thức về hoạt động của chúng. Thể trí là hiện thể của Chơn ngã, tức là Chủ thể tư tưởng đối với mọi công trình lý luận, nhưng trong khi còn sinh hoạt sơ khai thì thể trí được tổ chức tồi tệ, hơi sơ khai và thiếu phương tiện giống như thể vía của người kém phát triển.
Vật chất cấu tạo nên thể trí thuộc một loại cực kỳ loãng và tinh vi. Chúng ta đã thấy rằng chất trung giới kém thô trược hơn hẳn so với ngay cả chất dĩ thái của cõi trần và bây giờ chúng ta phải mở rộng quan niệm về vật chất của mình ra thêm nữa để bao trùm ý tưởng về một chất mà thần nhãn thuộc cõi trung giới cũng như thị giác thuộc cõi trần không thấy được; nó quá tinh vi cho nên các giác quan “nội giới” của con người thậm chí cũng không nhận thức được. Vật chất này thuộc về cõi thứ năm tính từ trên xuống hoặc cõi thứ ba tính từ dưới lên trong vũ trụ của ta; Chơn ngã biểu hiện thành cái trí trong vật chất này còn trong vật chất kế tiếp bên dưới nó (chất trung giới) thì Chơn ngã biểu lộ thành cảm giác. Có một đặc điểm nổi bật về thể trí vì bộ phận bên ngoài của nó biểu hiện thành hào quang của con người; thể trí tăng trưởng, có kích thước và hoạt động tăng lên hết kiếp này tới kiếp khác tùy theo sự tăng trưởng và phát triển của chính con người. Đặc điểm này là điều mà cho đến nay chúng ta đã quen thuộc. Một thể vật lý được kiến tạo ra hết kiếp này đến kiếp khác, thay đổi tùy theo quốc tịch và giới tính, nhưng chúng ta nghĩ về nó xét theo kích thước cũng giống hệt như từ thời châu Atlantis. Còn xét về thể vía thì khi con người tiến bộ chúng ta thấy tổ chức của nó cũng được tăng trưởng. Nhưng theo sát nghĩa thì thể trí tăng trưởng về kích thước khi con người tiến hóa vượt lên. Nếu chúng ta nhìn vào một người rất chậm phát triển thì chúng ta ắt thấy rằng thể trí thậm chí còn khó phân biệt hơn, nghĩa là nó tiến hóa ít đến nỗi ta cần phải hết sức kỹ lưỡng mới thấy được nó. Thế rồi khi ta nhìn vào một người tiến bộ hơn, người này không có tính linh nhưng đã phát triển được các năng lực của cái trí, y đã rèn luyện và phát triển được trí năng; chúng ta ắt thấy rằng thể trí của y có một sự phát triển rất xác định; nó có một tổ chức khiến ta nhận ra nó là một hiện thể để hoạt động; nó là một vật có đường nét rõ ràng và xác định, có vật liệu tinh vi, màu sắc đẹp đẽ, không ngừng rung động và hoạt động dữ dội, đầy sức sống, sung sức, biểu hiện được cái trí trong cõi trí tuệ.
Xét về bản chất thì nó được tạo ra bằng vật chất tinh vi; xét về chức năng thì nó là hiện thể trực tiếp để cho Chơn ngã biểu lộ thành trí năng; xét về sự tăng trưởng thì nó tăng trưởng hết kiếp này sang kiếp khác tỉ lệ với sự phát triển của trí năng, nó càng ngày càng có tổ chức xác định hơn khi các thuộc tính và tính chất của cái trí trở nên càng ngày càng rõ rệt hơn. Cũng giống như thể vía, khi hoạt động liên kết với các thể vía và thể xác thì nó không phải là một biểu diễn riêng biệt của con người về hình dạng và đặc điểm vì nó có đường nét hình bầu dục (giống như quả trứng), dĩ nhiên là lồng vào thể xác và thể vía rồi lại bao quanh các thể này bằng một bầu hào quang chói sáng khi nó đã phát triển – tôi có nói là nó càng ngày càng lớn hơn khi trí năng càng tăng trưởng. Không cần phải nói là cái hình dạng giống như trứng này trở thành một vật rất đẹp đẽ và chói lọi khi con người phát triển được các năng lực cao siêu của cái trí: thần nhãn trên trung giới không thể thấy được nó, nhưng thần nhãn cao siêu thuộc về cõi trí tuệ ắt thấy được nó. Cũng như một người thường không thấy được điều gì thuộc về cõi trung giới mặc dù cõi trung giới bao quanh y – cho tới khi y đã khai mở được các giác quan của thể vía; cũng vậy một người chỉ có các giác quan thể xác và thể vía hoạt động thì chẳng thấy được gì thuộc cõi trí tuệ, chẳng thấy những hình tướng được cấu tạo bằng vật chất của cõi này nếu y chưa khai mở được các giác quan của thể trí mặc dù cõi trí tuệ vẫn bao xung quanh chúng ta ở mọi phía.
Những giác quan sắc xảo hơn này (giác quan thuộc về cõi trí tuệ) khác hẳn những giác quan mà chúng ta quen thuộc ở dưới đây. Thật ra thì chính từ ngữ “các giác quan” cũng là gọi tên sai lầm, vì nói cho đúng thì chúng ta nên bảo là giác quan của thể trí. Cái trí bước vào tiếp xúc với các sự vật thuộc cõi của mình dường như thể trực tiếp trên suốt bề mặt của thể trí. Không có một cơ quan nào dành cho thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác và khứu giác; mọi rung động mà ở cõi này chúng ta nhận được qua các cơ quan cảm giác riêng biệt thì ở cõi đó chúng lại làm nảy sinh ra mọi đặc trưng ngay khi chúng tiếp xúc với cái trí. Thể trí tiếp nhận được các rung động cùng một lúc dường như thể nó có ý thức về đủ mọi thứ vốn có thể gây ấn tượng lên nó.
Không dễ gì mà diễn tả nên lời một ý tưởng trong sáng về cách thức giác quan này nhận được một khối tập hợp các ấn tượng mà không bị lẫn lộn, nhưng có lẽ là mô tả hay nhất bằng cách nói rằng nếu một học viên lão luyện chuyển sang cõi đó rồi giao tiếp với một học viên khác trên cõi này thì cái trí khi nói chuyện nói cùng một lúc bằng màu sắc, âm thanh và hình tướng, sao cho toàn thể tư tưởng được truyền đạt thành ra một hình ảnh có màu sắc và có âm nhạc thay vì chỉ là một mẩu tư tưởng được bộc lộ ra mà ở cõi này biểu hiện qua những biểu tượng được chúng ta gọi là từ ngữ. Một số bạn đọc có thể đã nghe nói tới những quyển cổ thư do các đại Điểm đạo đồ viết bằng ngôn ngữ màu sắc, tức là ngôn ngữ của Chư thiên; nhiều đệ tử có biết tới ngôn ngữ đó, xét về hình tướng và màu sắc thì nó được rút ra từ “ngôn ngữ” của cõi trí tuệ, trên cõi này các rung động của chỉ một tư tưởng thôi cũng làm nảy sinh ra cả hình tướng lẫn màu sắc và âm thanh. Không phải là cái trí nghĩ ra một màu sắc, hoặc nghĩ ra một âm thanh, hoặc nghĩ ra một hình tướng; nó chỉ nghĩ ra một tư tưởng tức là một rung động phức hợp trong vật chất tinh vi và cái tư tưởng đó biểu hiện theo đủ mọi cách qua những rung động được lập nên như thế. Vật chất của cõi trí tuệ thường bị kích động thành ra những chấn động làm nảy sinh các màu sắc, âm thanh và hình tướng này; nếu một người hoạt động trong thể trí tách rời khỏi thể vía và thể xác thì y ắt thấy mình hoàn toàn được giải thoát khỏi các hạn chế của các cơ quan cảm giác, tiếp nhận ở mọi điểm những rung động mà nơi hạ giới sẽ biểu hiện thành ra các rung động riêng biệt khác nhau xuất phát từ đồng loại.
Tuy nhiên, khi một người đang suy nghĩ trong ý thức tỉnh táo và đang hoạt động thông qua thể vía cũng như thể xác thì tư tưởng được tạo ra trong thể trí trước hết phải được truyền qua thể vía rồi mới xuống tới thể xác; khi chúng ta suy nghĩ thì chúng ta đang suy nghĩ bằng thể trí, nghĩa là thể trí là tác nhân của tư tưởng, là cái ý thức biểu hiện thành ra “Bản ngã”. “Bản ngã” vốn hão huyền nhưng đó là “cái Tôi” duy nhất mà đa số chúng ta đều biết rõ. Khi chúng ta xét tới ý thức trong thể xác thì chúng ta ắt thấy rằng con người đâu có ý thức về mọi thứ diễn ra trong thể xác của mình, các hoạt động của thể xác độc lập một phần với con người; y không thể suy nghĩ giống như các tế bào riêng biệt nhỏ xíu suy nghĩ; y không thể thực sự chia xẻ được ý thức của cơ thể xét chung. Nhưng khi chúng ta xét tới thể trí thì chúng ta đang xét một cõi được đồng nhất hóa mật thiết với Chơn nhơn đến nỗi mà thể trí dường như chính Chơn nhơn. “Tôi suy nghĩ”, “Tôi biết” – liệu ta có thể nào xét lại được quan niệm đó chăng? Cái Trí là Chơn ngã ở trong thể trí và nó là cái đích mà hầu hết chúng ta dường như mưu tìm Chơn ngã. Nhưng điều này chỉ đúng nếu chúng ta hạn chế vào ý thức tỉnh táo thôi. Bất cứ người nào đã học biết được rằng cũng như các cảm giác của thể vía, ý thức tỉnh táo chỉ là một giai đoạn trong cuộc hành hương của chúng ta mưu tìm Chơn ngã, và kẻ nào đã học biết thêm nữa nhằm vượt ra khỏi nó thì ắt biết được rằng bản thân ý thức tỉnh táo đến lượt nó chẳng qua chỉ là một công cụ của Chơn nhơn. Tuy nhiên như tôi có nói, hầu hết chúng ta đều không phân biệt khi suy nghĩ cho nên lẫn lộn Chơn nhơn với thể trí, đối với họ thì thể trí dường như là biểu hiện cao nhất của Chơn nhơn, là hiện thể cao nhất của Chơn nhơn, là cái bản ngã cao siêu nhất mà họ có thể tiếp xúc hoặc nhận ra được bằng một cách nào đó. Điều này cũng tự nhiên thôi và không thể tránh được vì ở giai đoạn tiến hóa này thì Chơn ngã tức Chơn nhơn chỉ mới bắt đầu làm linh hoạt thể trí và khiến cho nó hoạt động vượt trội. Chơn nhơn đã làm linh hoạt thể xác để dùng nó làm một hiện thể tâm thức trong quá khứ và hiện nay đang dùng nó coi như chuyện đương nhiên. Chơn nhơn đang làm linh hoạt thể vía nơi những thành viên chậm tiến của loài người, nhưng đối với đại đa số loài người thì công trình này ít ra cũng đã hoàn tất được phần nào; trong Giống dân Thứ năm hiện nay, Chơn nhơn đang tác động vào thể trí và công trình đặc biệt mà giờ đây loài người đang dấn thân vào là kiến tạo thể trí cho nó tiến hóa.
Thế thì chúng ta phải bận tâm nhiều để tìm hiểu cách xây dựng và tăng trưởng của thể trí. Nó tăng trưởng bằng tư tưởng. Tư tưởng của chúng ta là vật liệu mà chúng ta kiến tạo vào thể trí này; bằng cách vận dụng các năng khiếu của trí tuệ, bằng cách phát triển các năng khiếu nghệ thuật, các xúc động cao siêu theo sát nghĩa chúng ta đang từng ngày kiến tạo thể trí cũng như từng tháng từng năm trong cuộc đới mình. Nếu chúng ta không vận dụng các năng khiếu trí tuệ; nếu xét về mặt tư tưởng ta chỉ tiếp nhận chứ không sáng tạo, nếu ta thường xuyên chấp nhận những gì ở bên ngoài mình thay vì tự mình tạo ra từ bên trong; nếu khi trải qua cuộc đời mà trong trí ta chỉ đặc nghẹt những tư tưởng của các người khác; nếu xét về tư tưởng và suy tư mà ta chỉ biết có thế thôi thì hết kiếp này sang kiếp khác, thể trí của ta cũng không thể tăng trưởng được, hết kiếp này sang kiếp khác ta ra đi với vốn liếng bao nhiêu thì trở về cũng với vốn liếng bấy nhiêu; hết kiếp này sang kiếp khác ta vẫn cứ là một cá nhân chậm phát triển. Đó là vì chỉ nhờ vào việc vận dụng chính cái trí, sử dụng các năng khiếu của nó một cách sáng tạo, tập luyện nó, đem nó ra xài, thường xuyên bắt nó cố gắng, thì chỉ có bằng những cách đó ta mới có thể phát triển được thể trí và mới thật sự xúc tiến được sự tiến hóa chân chính của con người.
Ngay lúc bạn bắt đầu nhận ra được điều này thì có lẽ bạn ắt cố gắng thay đổi cái thái độ chung chung của mình đối với ý thức trong sinh hoạt hằng ngày; bạn bắt đầu quan sát sự vận hành của nó; và ngay khi bạn làm như thế - như vừa nói trên kia – bạn sẽ nhận thấy rằng phần lớn sự suy nghĩ của mình thực ra không phải là suy nghĩ gì hết mà chỉ là tiếp nhận tư tưởng của người khác; bạn cũng chẳng biết tư tưởng đến với mình bằng cách nào; bạn cũng chẳng biết tư tưởng từ đâu ra mà đến với mình; bạn cũng lại chẳng biết tư tưởng rời bỏ mình rồi biến đi đâu; thế là bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng – có lẽ hơi phiền não một chút và hơi thất vọng một chút – thay vì cái trí của mình được coi là tiến hóa cao thì té ra nó chẳng khá gì hơn một trạm tiếp vận để cho tư tưởng được chuyển tiếp qua đó. Bạn cứ thử đi rồi xem nội dung trong ý thức của mình có bao nhiêu phần trăm là thuộc về chính mình và bao nhiêu phần trăm chỉ là những đóng góp từ bên ngoài. Thỉnh thoảng bạn hãy đột nhiên dừng lại trong ngày để xem mình đang nghĩ gì, và khi kiểm tra đột xuất như thế, có lẽ bạn sẽ phát hiện được rằng mình chẳng nghĩ gì cả - một kinh nghiệm rất thường xuyên – hoặc mình đang suy nghĩ mơ hồ đến nỗi nó chỉ gây ra một ấn tượng rất hời hợt đối với một điều nào đó mà bạn dám gọi là cái trí của mình. Khi bạn đã thử làm như vậy nhiều lần rồi và khi cố gắng đó đã trở nên giúp bạn có ý thức về bản thân nhiều hơn thì bạn hãy bắt đầu để ý xem những tư tưởng mà mình tìm thấy trong cái trí mình liệu có gì khác nhau chăng giữa tình trạng của chúng khi chúng lóe lên vào trong cái trí và tình trạng của chúng khi chúng biến mất ra khỏi cái trí – tức là xem thử bạn đã thêm gì vào cho tư tưởng đó trong thời gian chúng tạm trú trong cái trí của mình. Bằng cách này, cái trí của bạn sẽ trở nên thực sự chủ động và sẽ vận dụng được các năng lực sáng tạo của nó, nếu khôn ngoan một chút thì bạn nên tuân theo qui trình như sau: trước hết bạn hãy chọn những tư tưởng mà bạn cho phép nó ở lại trong cái trí mình; bất cứ khi nào bạn thấy trong trí mình có một tư tưởng tốt thì bạn hãy lưu luyến nó, nuôi dưỡng nó, củng cố nó, ra sức đầu tư cho nó nhiều hơn mức ban đầu rồi phóng nó ra làm một tác nhân ban phúc chuyển sang cõi trung giới; khi bạn thấy trong trí mình có một tư tưởng ác thì bạn hãy tống nó ra nhanh đến mức có thể tưởng tượng được. Hiện nay thì bạn thấy rằng khi mình hoan nghênh trong trí mình có những tư tưởng tốt và hữu ích, cũng như từ chối cho tạm trú những tư tưởng ác thì sẽ xuất hiện kết quả sau đây: càng ngày các tư tưởng tốt từ bên ngoài càng tuôn vào trong trí bạn và càng ngày các tư tưởng ác càng ít tuôn vào nó. Tác dụng của việc khiến cho trí mình có đầy tư tưởng tốt đẹp và hữu ích ắt là: cái trí sẽ đóng vai trò một nam châm thu hút mọi tư tưởng tương tự xung quanh bạn; còn khi bạn từ chối không cho tư tưởng ác neo đậu vào trí bạn thì những tư tưởng nào đến gần bạn sẽ bị chính cái trí tự động đẩy lùi. Thể trí phải có đặc tính thu hút mọi tư tưởng tốt từ môi trường xung quanh và đẩy lùi mọi tư tưởng ác, nó sẽ tác động lên tư tưởng tốt khiến cho tư tưởng tốt chủ động hơn và nhờ thế thường xuyên thu thập được một khối vật liệu trí tuệ để hình thành nên nội dung của mình, và cứ mỗi năm trôi qua thì nó lại càng phong phú hơn. Khi cuối cùng đã đến lúc con người rũ bỏ thể vía và thể xác để chuyển vào cõi trí tuệ thì y sẽ mang theo mình trọn cả khối vật liệu được thu gom đó; y sẽ mang theo mình nội dung tâm thức nhập vào cái cõi thuộc riêng nó và y sẽ sử dụng sinh hoạt trên cõi Devachan để tôi luyện nó thành ra năng khiếu bằng trọn cả khối vật liệu mà nó đã thu gom được.
Đến khi hết thời kỳ Devachan thì thể trí sẽ bàn giao cho thể nguyên nhân trường tồn những đặc trưng đã được tôi luyện như thế để cho chúng có thể được mang sang kiếp tới. Khi con người tái sinh luân hồi thì các năng khiếu này sẽ khoác lấy vật chất thuộc cõi sắc giới của cõi trí tuệ, tạo thành thể trí có tổ chức cao hơn và phát triển cao hơn cho kiếp sắp tới trên trần thế; chúng sẽ bộc lộ qua thể vía và thể xác thành các “năng khiếu bẩm sinh”, những năng khiếu mà đứa bé mang theo khi đến với thế giới này. Trong kiếp hiện tại, chúng ta đang thu gom vật liệu theo cách thức mà tôi đã phác họa; trong sinh hoạt trên cõi Devachan, chúng ta tôi luyện những vật liệu này, biến chúng từ những nỗ lực riêng rẽ thành ra năng lực tư duy, thành ra các hoạt động và năng khiếu trí tuệ. Đó là sự thay đổi vô cùng to lớn được thực hiện trong sinh hoạt nơi cõi Devachan và xét vì nó chỉ bị hạn chế do việc chúng ta sử dụng kiếp sống trên cõi trần, cho nên bây giờ chúng ta không nên dè sẻn nỗ lực. Thể trí trong kiếp tới tùy thuộc vào công trình mà chúng ta đang thực hiện trong thể trí của kiếp này; vậy là ở đây lại có tầm quan trọng bao la cho cơ tiến hóa của con người khi y đang sử dụng thể trí hiện nay; việc sử dụng đó sẽ hạn chế hoạt động của y nơi Devachan, và do hạn chế những hoạt động đó nó cũng hạn chế luôn những phẩm chất trí tuệ mà y sẽ mang theo khi tái sinh luân hồi trong kiếp tới. Chúng ta không thể tách rời kiếp này ra khỏi kiếp kia, cũng không thể tạo ra một điều gì đó từ hư vô một cách mầu nhiệm. Nghiệp báo mang lại vụ gặt tùy theo cái mà chúng ta gieo cấy: được vụ mùa hay mất mùa tùy theo công cày sâu cuốc bẫm và gieo giống của người canh tác.
Tác động tự động của thể trí mà ta nói trên đây, có lẽ dễ hiểu hơn nếu chúng ta xét tới bản chất của các vật liệu mà nó rút ra để kiến tạo thể trí. Trí tuệ Vũ trụ (thể trí liên kết với trí tuệ vũ trụ xét về bản chất thâm sâu nhất) là kho chứa mà nó rút ra các vật liệu khi xét về khía cạnh vật chất. Những vật liệu này làm nảy sinh đủ thứ rung động có phẩm chất và năng lực biến thiên tùy theo các tổ hợp được tạo ra. Thể trí tự động rút về mình (từ cái kho chứa chung đó) vật chất có thể duy trì được những tổ hợp đã tồn tại bên trong thể trí, vì trong thể trí cũng như trong thể xác các hạt thường xuyên thay đổi, và hạt nào vừa rời chỗ thì bị những hạt tương tự chiếm chỗ ngay. Nếu con người thấy rằng mình có những khuynh hướng xấu và khởi sự công trình cải tạo chúng thì y bèn lập nên một tập hợp rung động mới, và thể trí (vốn được khuôn đúc để đáp ứng với những rung động cũ) sẽ chống lại khuynh hướng mới, thế là có sự xung đột và đau khổ. Nhưng dần dần khi các hạt cũ bị tống ra ngoài và bị thế chỗ bằng những hạt khác đáp ứng với những rung động mới – những hạt này bị hút từ bên ngoài vào vì chúng có khả năng hưởng ứng với những rung động mới – thì thể trí bèn thay đổi tính cách; thật ra thì nó thay đổi vật liệu và các rung động của nó trở nên đối nghịch với những điều ác và thu hút điều thiện. Vì thế cho nên vạn sự khởi đầu nan do bị cái khía cạnh hình tướng cổ hủ của cái trí chận đánh phủ đầu; vì thể cho nên khi cái hình tướng cũ đã thay đổi rồi thì việc suy nghĩ đúng đắn càng ngày càng dễ và cuối cùng là sự hồn nhiên và vui sướng đi kèm theo cách vận hành mới.
Một cách khác để giúp cho việc tăng trưởng thể trí là thực hành việc định trí; nghĩa là gom cái trí lại cố định nơi một điểm và giữ vững nó ở đó, không cho nó trôi dật dờ hoặc lang thang. Chúng ta nên rèn luyện mình suy nghĩ kiên định và có thứ tự, không để cho cái trí đột ngột nhảy từ chuyện này sang chuyện khác, không hao tán năng lượng vào một số lớn những tư tưởng không quan trọng. Việc thực hành đúng đắn là phải theo đuổi một đường lối lập luận có thứ tự trong đó tư tưởng này tự nhiên là nảy sinh ra từ tư tưởng khác có trước nó dần dần phát triển nơi chúng ta những phẩm chất trí thức khiến cho tư tưởng của chúng ta có thứ tự và do đó cốt yếu là hợp lý. Đó là vì khi cái trí hoạt động như vậy thì tư tưởng này nối tiếp tư tưởng kia theo một trình tự xác định ngăn nắp, nó tăng cường bản thân là một công cụ để Chơn ngã hoạt động trong thế giới trí tuệ. Sự phát triển năng lực suy tư này bằng cách định trí theo thứ tự ắt biểu lộ thành một thể trí có đường nét rõ ràng và xác định hơn, nó tăng trưởng càng ngày càng nhanh về mặt kiên định và thăng bằng, những nỗ lực đó sẽ được đền đáp xứng đáng do sự tiến bộ là kết quả của chúng.

(b) Thể Nguyên Nhân

Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang thể trí thứ nhì mà chúng ta biết với tên gọi riêng biệt là thể nguyên nhân. Tên gọi này là do sự kiện mọi nguyên nhân đều ở nơi thể này rồi biểu lộ thành những hậu quả ở các cõi thấp. Thể này là “thể Thựong trí”, khía cạnh hình tướng của Chơn ngã, tức Chơn nhơn. Đó là nơi tiếp nhận, kho chứa mọi kho tàng của con người trong thời gian vĩnh hằng; nó tăng trưởng khi bản chất thấp hèn càng ngày càng giao nộp nhiều thứ xứng đáng để kiến tạo vào cấu trúc của nó. Thể nguyên nhân là thể mà mọi thứ khi được dệt vào trong đó đều có thể trường tồn, nó có chứa đựng mầm mống của mọi phẩm chất được truyền thừa sang kiếp tới. Như vậy những biểu lộ bên dưới hoàn toàn tùy thuộc vào sự tăng trưởng và phát triển của Chơn nhơn vì “chưa đến lúc đấy thôi”.
Như ta có nói trên kia, thể nguyên nhân là khía cạnh hình tướng của Chơn ngã. Ở dưới đây vì chúng ta chỉ xét tới chu kỳ hiện nay của loài người, cho nên chúng ta có thể nói rằng khi chưa có thể nguyên nhân thì chưa có chơn nhơn; có thể có những đền thờ tạm trên cõi trần trọng trược và cõi dĩ thái được chuẩn bị cho chơn nhơn cư trú; những đam mê, xúc động và khao khát có thể dần dần được thu gom lại để tạo thành bản chất dục vọng nơi thể vía; nhưng không có chơn nhơn khi chưa hoàn tất được sự tăng trưởng qua các cõi trần và cõi trung giới, và khi vật chất của cõi trí tuệ chưa bắt đầu bộc lộ ra bên trong các hạ thể đang tiến hóa. Khi do quyền năng của Chơn ngã chuẩn bị chỗ ở của chính mình, vật chất của cõi trí tuệ bắt đầu chậm chạp tiến hóa thì từ đại dương lớn Ātmā–Buddhi (vốn bao giờ cũng giám sát sự tiến hóa của con người) có một sự tuôn xuống và có thể nói là luồng tuôn xuống này gặp luồng phát triển dâng lên làm cho vật liệu trí tuệ được mở mang ra, bước vào hiệp nhất với nó, làm cho nó được đơm hoa kết trái, và vào lúc hiệp nhất đó thì thể nguyên nhân, tức chơn ngã được tạo thành. Những người có thể nhìn thấy ở các cõi cao tột này bảo rằng khía cạnh hình tướng của chơn nhơn giống như một lớp phim thanh bai bằng vật chất tinh vi nhất mà ta chỉ thoáng thấy được, nó đánh dấu mức độ chơn ngã bắt đầu sinh hoạt riêng biệt, lớp phim không màu sắc, thanh bai đó bằng vật chất tinh vi chính là cái hiện thể trường tồn qua trọn cả cơ tiến hóa của con người, là sợi chỉ xuyên suốt mọi kiếp sống, là Sūtrātmā luân hồi, tức hồn dây (thread self). Đó là nơi tiếp nhận mọi thứ phù hợp với Thiên luật, tiếp nhận mọi thuộc tính cao cả và hài hòa, do vậy trường tồn. Nó là điều đánh dấu sự tăng trưởng của con người, trình độ tiến hóa mà y đã đạt được. Mọi tư tưởng thanh cao và vĩ đại, mọi xúc động cao thượng và thanh khiết đều được đưa lên trên và tôi luyện thành ra chất liệu của nó.
Chúng ta hãy xem cuộc đời của một người bình thường để coi cuộc đời đó chuyển lên trên được bao nhiêu thứ nhằm xây dựng thể nguyên nhân, và chúng ta hãy tưởng tượng phác họa nó là một lớp phim mỏng manh, nó được củng cố và làm cho đẹp đẽ lên bằng màu sắc, làm cho linh hoạt lên bằng sinh hoạt, làm cho chói sáng và rực rỡ, gia tăng kích thước khi con người tăng trưởng và phát triển. Ở giai đoạn tiến hóa thấp, y không bộc lộ nhiều phẩm chất trí tuệ mà đúng hơn là y biểu lộ nhiều đam mê, nhiều khao khát. Y cảm nhận được các cảm giác và mưu tìm chúng; y hướng về những sự vật đó. Dường như thể sự sống nội tâm của chơn nhơn cũng đầu tư một chút vật chất thanh bai cấu tạo nên mình để cho thể trí tập hợp xung quanh đó; thể trí lại đầu tư vào cõi trung giới để tiếp xúc ở đó với thể vía và liên kết với nó sao cho tạo ra một nhịp cầu khiến cho bất cứ thứ nào có thể băng qua đều vượt qua được. Nhờ cây cầu này chơn nhơn phóng tư tưởng xuống thế giới cảm giác, đam mê, sinh hoạt thú tính và những tư tưởng cũng trộn lẫn với mọi xúc động và đam mê đầy thú tính này. Thế là thể trí đâm ra vướng mắc với thể vía, chúng câu kết với nhau đến mức khó lòng tách ra được khi tới lúc chết. Nhưng nếu trong cuộc đời trải qua ở các cõi thấp, con người có một tư tưởng vị tha, một tư tưởng phụng sự một người nào đó mà mình yêu thương, hi sinh một điều nào đó để phục vụ cho bạn mình thì bấy giờ y đã lập nên một điều nào đó có thể trường tồn, một điều nào đó có thể sống còn nơi cõi cao vì đồng khí tương cầu với nó; điều đó có thể được chuyển lên trên tới thể nguyên nhân (thượng trí) và được tôi luyện thành ra chất liệu của nó, khiến cho nó đẹp đẽ hơn và có lẽ lần đầu tiên có được chút ít màu sắc chấm phá; có lẽ suốt cả đời của một người chỉ có một vài sự việc có thể trường tồn được dùng để làm thực phẩm cho chơn nhơn tăng trưởng. Như vậy sự tăng trưởng rất chậm chạp vì trọn cả phần còn lại của cuộc đời y chẳng giúp gì được vào điều đó; mọi khuynh hướng ác của y nảy sinh do vô minh và được cấp dưỡng do vận dụng, đều có mầm mống bị thu rút vào trong biến thành tiềm tàng khi thể vía (vốn là nơi trú ẩn của chúng và mang lại hình dạng của chúng) phải bị tiêu tan nơi cõi trung giới; chúng lại bị thu rút vào trong thể trí nằm tiềm tàng ở đó vì thiếu vật liệu để biểu hiện được trên cõi Devachan; khi đến lượt thể hạ trí cũng bị tiêu diệt thì chúng lại bị thu rút vào trong thể nguyên nhân và vẫn nằm tiềm tàng trong đó ở trạng thái bị đình chỉ sinh hoạt. Khi Chơn ngã tái sinh luân hồi trên trần thế và đã đạt tới cõi trung giới thì chúng lại được bung ra tái xuất ở đó thành ra các khuynh hướng ác được kế thừa từ quá khứ. Như vậy ta có thể nói, thể nguyên nhân là kho chứa cả điều thiện lẫn điều ác vốn là tất cả những gì còn lại của phàm nhơn sau khi các hạ thể đã tan rã, nhưng điều thiện thì được tôi luyện vào kết cấu của nó để giúp cho nó tăng trưởng, còn điều ác (ngoài trừ trường hợp được nêu ra dưới đây) vẫn tiềm tàng dưới dạng chủng tử.
Nhưng điều ác mà người ta thực hiện trên đời, khi thực hiện tư tưởng của mình, không phải chỉ gây hại cho thể nguyên nhân qua việc nằm tiềm tàng trong đó dưới dạng chủng tử của tội lỗi và phiền não trong tương lai. Điều ác chẳng những không giúp cho sự tăng trưởng của chơn nhơn mà bởi vì vật liệu của chơn nhơn vốn tinh vi và trường tồn cho nên nếu được phép biểu hiện ra thì điều ác còn trấn lột hết một thứ gì đó của chính chơn ngã. Nếu thói xấu cứ tiếp diễn mãi, nếu ta cứ không ngừng theo đuổi điều ác, thì thể hạ trí đâm ra câu kết với thể vía đến nỗi sau khi con người chết đi thể hạ trí không thể hoàn toàn giải thoát được mà một số vật liệu của chính nó cũng bị trấn lột, và khi thể vía bị tan rã thì lượng vật liệu bị trấn lột này được trả về cho kho vật liệu trí tuệ của cõi trí tuệ và chơn ngã bị mất trắng lượng vật liệu đó. Bằng cách này nếu chúng ta lại nghĩ tới hình ảnh về một lớp phim hoặc một màng bọt, thì trong một chừng mực nào đó do lối sống tội lỗi ta chẳng những làm trì trệ sự phát triển của chơn ngã mà còn làm cho lớp phim hoặc màng bọt đó mỏng đi dường như thể vật liệu kiến tạo nên nó đâm ra khó được xây dựng hơn. Theo một cách nào đó, dường như thể lớp phim này đã bị ảnh hưởng về năng lực tăng trưởng, nó đã bị tuyệt chủng hoặc teo tóp đi đến một mức nào đó. Ngoài chuyện này ra thì trong những tình huống bình thường, điều tai hại gây ra cho thể nguyên nhân không có gì hơn nữa.
Nhưng khi Chơn ngã đã trở nên dũng mãnh cả về trí năng lẫn ý chí mà đồng thời lại không gia tăng lòng vị tha và tình thương thì nó co rút lại quanh cái trung tâm biệt lập của mình thay vì bành trướng ra khi tăng trưởng, nó xây dựng một bức vách ích kỷ xung quanh mình, sử dụng những quyền năng phát triển được để phục vụ “Bản ngã” thay vì phục vụ chúng sinh; trong trường hợp đó có khả năng xảy ra điều mà biết bao nhiêu thánh kinh trên thế giới có ám chỉ; đó là điều ác thâm căn cố đế và nguy hiểm khi Bản ngã cố tình chống lại Thiên luật, cố ý chống lại cơ tiến hóa. Lúc bấy giờ, thể nguyên nhân được đào luyện do những rung động của trí năng và ý chí trên cõi trí tuệ nhưng cả hai đều xoay chuyển phục vụ cho các mục đích ích kỷ thì thể nguyên nhân phô bày ra những màu sẫm do kết quả của sự co rút lại, mất đi sự chói lọi làm lóa mắt vốn là đặc trưng của nó. Sự tai hại như thế không thể được thực hiện do một Chơn ngã kém phát triển cũng như do những lỗi lầm bình thường về đam mê hoặc trí tuệ; để gây ra tai hại có tầm mức rộng lớn như thế, Chơn ngã phải tiến hóa cao và có năng lực mạnh mẽ trên cõi trí tuệ. Vì vậy, chính tham vọng, lòng kiêu ngạo và quyền năng trí thức được dùng vì những mục đích ích kỷ mới nguy hiểm hơn hẳn, mới có hậu quả chết người hơn hẳn so với những lỗi lầm rành rành hơn của những bản chất thấp hèn. Và những môn đồ ngụy quân tử “Pharisi” thường thường lại xa rời “cõi giới Thiên đường” hơn là “kẻ thu thuế và kẻ tội lỗi”. Nhà “tà thuật” phát triển theo đường lối này, người này đã chế ngự được đam mê và dục vọng, đã phát triển được ý chí và quyền năng cao siêu của hạ trí nhưng không vui lòng hiến dâng chúng để trợ giúp cho cơ tiến hóa của tổng thể, mà chỉ để chụp giựt tất cả những gì có thể phục vụ cho bản thân mình, chỉ chiếm giữ chứ không chia xẻ. Những người ấy tự mình duy trì thái độ chia rẽ chống lại sự hiệp nhất, họ phấn đấu để làm trì trệ thay vì xúc tiến cơ tiến hóa: do đó họ rung động bất hòa với tổng thể thay vì hài hòa với tổng thể, và nảy ra nguy cơ xé toạc Chơn ngã, nghĩa là bị mất trắng mọi thành quả tiến hóa.
Tất cả chúng ta khi bắt đầu hiểu được một điều gì đó về thể nguyên nhân đều có thể đặt mục đích nhất định của đời mình là phải làm cho nó tiến hóa; chúng ta phải phấn đấu suy nghĩ không ích kỷ để đóng góp cho sự tăng trưởng và hoạt động của nó. Hết kiếp này sang kiếp khác, hết thế kỷ này sang thế kỷ khác, hết thiên niên kỷ này sang thiên niên kỷ khác, cơ tiến hóa vẫn được xúc tiến và khi giúp cho nó tăng trưởng bằng nỗ lực hữu thức thì chúng ta đang làm việc hài hòa với ý chí của Thượng Đế và thực thi chủ đích khiến chúng ta có mặt nơi đây. Không một điều gì tốt đẹp đã từng được dệt vào kết cấu của thể nguyên nhân này mà lại mất đi, không điều gì bị tiêu tan vì chơn ngã sống đời đời trong đó.
Như vậy, chúng ta thấy rằng theo luật tiến hóa, mọi điều ác cho dù nhất thời có thể mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng dường như chất chứa nơi bản thân mầm mống để tự hủy diệt mình, còn mọi điều tốt đẹp đều hàm chứa nơi bản thân hạt giống bất tử. Bí quyết của điều này vốn ở nơi sự thật là mọi điều ác đều có tính cách không hài hòa, tự nó đã chống lại định luật vũ trụ; vì vậy sớm muộn gì nó cũng bị định luật đè bẹp, xé tan ra thành từng mảnh, nghiền nát thành tro bụi. Mặt khác, mọi điều thiện đều hài hòa với thiên luật nên được nương theo nó, được nó kéo đi để trở thành một bộ phận của dòng tiến hóa, nghĩa là “đâu phải tự chúng ta làm ra điều công chính”, vì vậy nó không thể bị tiêu diệt, không thể bị hủy hoại. Đây không thể chỉ là niềm hi vọng của con người mà còn là sự chắc chắn của chiến thắng tối hậu của y; cho dù sự tăng trưởng chậm chạp đến đâu đi nữa thì nó vẫn có; cho dù đường đi có dài đến đâu đi nữa thì nó cũng phải chấm dứt. Chơn ngã vốn đang tiến hóa và bây giờ không điều gì có thể bị hoàn toàn tiêu diệt, ngay cả khi do điên rồ chúng ta khiến cho sự tăng trưởng chậm chạp hơn mức lẽ ra nó đã đạt được, song le mọi thứ mà chúng ta đóng góp vào đó cho dù nhỏ bé đến đâu đi nữa cũng trường tồn mãi mãi, và chúng ta vẫn sở hữu được nó trong suốt mọi giai đoạn vị lai.
________________________________________
lời đầu đầu sách cuối sách xác vía trí hiện thể khác hào quang chơn nhơn mục lục

CÁC HIỆN THỂ KHÁC

Chúng ta có thể thăng lên một mức nữa, nhưng khi làm như thế, chúng ta nhập vào một vùng cao siêu đến nỗi hầu như vượt khỏi mức mà chúng ta đạt tới, ngay cả khi chỉ tưởng tượng thôi. Đó là vì thể nguyên nhân không phải là thể cao nhất, và “Chơn ngã” không phải là Thượng trí mà là Thượng trí kết hợp và hiệp nhất với Buddhi. Đây là đỉnh cao trong cơ tiến hóa của con người, kết thúc vòng sinh tử luân hồi. Vượt trên cõi mà chúng ta vừa bàn tới còn có một cõi cao hơn đôi khi được gọi là Turīya, tức cõi Bồ đề. [Cõi này cũng được gọi là cõi Sushupti. Xem Cẩm nang số 4 và số 5]. Ở đây hiện thể của tâm thức là thể tâm linh Ānandamayakosha, tức thể cực lạc; các đạo sĩ Yoga có thể nhập vào cõi này và ở trong thể Bồ đề nếm trải cực lạc đời đời của cõi huy hoàng ấy, thực chứng nơi tâm thức của chính mình sự đơn nhất căn bản, lúc bấy giờ trở thành một sự thật mà họ trải nghiệm chứ không còn là niềm tin của cái trí. Chúng ta có thể đọc thấy tới lúc con người đã tăng trưởng về tình thương, minh triết và quyền năng để trải qua một cánh cổng rộng lớn, đánh dấu một giai đoạn nhất định trong cơ tiến hóa của mình. Đó là cánh cổng Điểm đạo và con người lần đầu tiên được Chơn sư nâng lên vượt qua cửa Điểm đạo để nhập vào thể tâm linh, trải nghiệm trong đó sự đơn nhất vốn là nền tảng của mọi sự đa dạng trong cõi hồng trần, sự riêng rẽ của cõi trần là cơ sở cho sự biệt lập thuộc cõi trung giới và ngay cả của cõi trí tuệ nữa. Khi con người đã bỏ lại đằng sau mình tất cả những thứ này, khoác lấy thể tâm linh để vượt lên trên chúng thì lần đầu tiên y trải nghiệm được sự thật tính riêng rẽ chỉ thuộc về ba cõi thấp thôi; y hiệp nhất với mọi người khác nhưng lại không mất đi ngã thức của mình, tâm thức của y có thể mở rộng ra bao trùm tâm thức của những người khác, và quả thật là nhập một với những tâm thức khác. Đó là sự đơn nhất mà chơn nhơn luôn luôn khao khát, sự đơn nhất mà chơn nhơn cảm thấy là sự thật nhưng đã hoài công cố gắng thực chứng nơi các cõi thấp; trên cõi này sự đơn nhất đó được thực chứng vượt ngoài những giấc mơ cao siêu nhất của y và toàn thể nhân loại đều tỏ ra hiệp nhất với Tự ngã thâm sâu nhất của y.

Các thể tạm bợ

Trong khi điểm lại các hạ thể của con người, chúng ta không thể bỏ qua một vài hiện thể khác vốn chỉ tạm bợ thôi và xét theo tính chất thì có thể được gọi là nhân tạo. Khi người ta bắt đầu thoát ra khỏi được thể xác thì y có thể sử dụng thể vía, nhưng chừng nào y còn hoạt động trong thể vía thì y còn bị hạn chế vào cõi trung giới. Tuy nhiên y có thể sử dụng thể Hạ trí để nhập vào cõi trí tuệ, khi ở trong thể này y có thể lướt qua các cõi trung giới và hồng trần mà không bị chướng ngại. Cái thể được sử dụng như vậy thường được gọi là Māyāvi Rūpa, tức ảo thân, có thể nói đó là thể hạ trí được sắp xếp lại để hoạt động riêng rẽ. Con người uốn nắn thể trí thành ra giống như mình, theo hình ảnh của mình để rồi khi ở trong cái thể nhân tạo tạm bợ này, y tha hồ vân du trong ba cõi, vượt cao hơn những giới hạn thông thường của con người. Trong sách vở Thông Thiên Học thường nói tới thể nhân tạo này, khi ở trong đó người ta có thể du hành từ xứ này sang xứ kia, cũng như nhập vào cõi trí tuệ để học ở đó những sự thật mới, thu lượm kinh nghiệm mới và mang những kho tàng thu gom ở đó về cho ý thức tỉnh táo. Việc dùng cái thể cao siêu này có lợi điểm ở chỗ nó không phải chịu sự hão huyền, bị lừa gạt ở cõi trung giới giống như đối với thể vía. Các giác quan của thể vía không điêu luyện thường gây hiểu lầm và cần có nhiều kinh nghiệm thì mới có thể tin cậy được những tường trình của giác quan thể vía, nhưng cái thể trí được tạo ra tạm bợ này thì không phải chịu những điều lầm lạc như thế; nó thấy là thấy đúng, nó nghe là nghe đúng; không một hão huyền nào của cõi trung giới có thể chế ngự được nó, không một ảo giác nào của cõi trung giới có thể lừa gạt được nó. Vì thế những người nào đã lão luyện trong việc vân du như thế đều thích dùng thể này, khi cần thì tạo ra nó rồi đến khi đã phục vụ xong mục đích thì lại rũ bỏ nó. Bằng cách đó học viên thường học được những bài học mà bằng không y chẳng hề đạt được và nhận được các giáo huấn mà bằng không y hoàn toàn bị bít lối.
Về Đầu Trang Go down
ÁNH SÁNG-T2-ÚCCHÂU




Tổng số bài gửi : 1153
Join date : 18/02/2010

CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ   CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeSun Jul 18, 2010 9:37 pm

Các thể tạm bợ khác cũng được gọi là Māyāvi Rūpa, nhưng tốt hơn dường như ta nên hạn chế thuật ngữ này dùng để chỉ thể tạm bợ vừa nêu. Một người có thể xuất hiện ở cách xa thể xác, đó thật ra chỉ là một hình tư tưởng hơn là một hiện thể của tâm thức, đó là tư tưởng khoác lấy chất tinh hoa ngũ hành của cõi trung giới. Theo thông lệ thì các thể này chỉ là những hiện thể của một tư tưởng đặc thù nào đó, một ý chí đặc biệt nào đó, ngoài ra nó không biểu lộ ý thức gì cả. Ta chỉ cần nhắc sơ qua chúng là đủ.
________________________________________
lời đầu đầu sách cuối sách xác vía trí hiện thể khác hào quang chơn nhơn mục lục

Hào quang của con người

Bây giờ ta mới ở vào vị trí hiểu được hào quang của con người thực sự là gì theo nghĩa trọn vẹn nhất. Chính Chơn nhơn biểu lộ cùng một lúc trên cả bốn cõi của tâm thức và khả năng hoạt động trong mỗi cõi đó đều tùy theo sự phát triển của Chơn nhơn; đó là khối tập hợp các hạ thể của Chơn nhơn, là các hiện thể tâm thức của Chơn nhơn; nói tóm lại là khía cạnh hình tướng của Chơn nhơn. Chúng ta nên coi hào quang là như thế chứ không chỉ là cái vành hoặc đám mây bao xung quanh y. Rực rỡ nhất trong tất cả là thể tâm linh mà chỉ có các Điểm đạo đồ mới thấy được, lửa sống động của ātma hoạt động thông qua đó; đây là biểu lộ của Chơn nhơn trên cõi Bồ đề. Rồi tới thể nguyên nhân, biểu lộ của Chơn nhơn trên cõi Thượng trí, tức các cõi vô sắc giới thuộc cõi trí tuệ, Chơn ngã đóng đô ở đây. Kế đến là thể trí thuộc về cõi hạ trí, rồi lần lượt tới thể vía, thể phách và xác phàm, mỗi thể được tạo thành bằng vật chất thuộc cõi của riêng mình và biểu hiện chơn nhơn khi chơn nhơn ở trong mỗi hạ thể đó. Khi học viên quan sát một người thì y trông thấy tất cả các thể này hợp lại thành chơn nhơn, bộc lộ riêng rẽ qua các cấp vật chất khác nhau và đánh dấu trình độ phát triển mà con người đã đạt tới. Khi phát triển được tầm nhìn cao siêu thì học viên thấy mỗi một thể này đều hoạt động náo nhiệt. Y nhìn thấy thể xác là một loại kết tinh trọng trược ở trung tâm của các thể kia, những thể kia thấm nhuần thể xác và ló ra ngoài chu vi thể xác, thể xác chiếm phần không gian nhò nhất. Kế tới là thể vía biểu thị tình trạng bản chất dục vọng vốn tạo thành một bộ phận lớn lao của người bình thường đến nỗi nó chứa đầy đam mê, xúc động và khao khát thấp hèn của con người; nó có màu sắc và sự tinh vi khác nhau tùy theo con người thuộc loại thanh bai hoặc thô kệch: rất trọng trược nơi những người lỗ mãng, tinh vi hơn nơi những kẻ thanh lịch hơn và tinh vi nhất nếu người đó tiến hóa cao. Rồi tới thể hạ trí vốn phát triển kém nơi đại đa số mọi người nhưng cũng đẹp mắt nơi nhiều người, có màu sắc biến thiên rất nhiều tùy theo loại hình tâm trí và đạo đức. Rồi tới thể nguyên nhân (Thượng trí) mà người ta khó nhìn thấy nhất nơi hầu hết mọi người, chỉ nhìn thấy được nếu khảo sát tỉ mỉ con người vì nó còn phát triển rất kém, còn tương đối mảnh mai, màu sắc thô thiển, hoạt động bạc nhược. Nhưng khi ta quan sát một người tiến hóa cao thì chính thể này đập ngay vào mắt ta, là sự trình hiện nổi bật nhất của con người; nó có ánh sáng rực rỡ, màu sắc huy hoàng và thanh bai với những sắc thái khôn tả vì trong quang phổ trên trần thế không có; cái sắc thái này chẳng những tinh anh và đẹp đẽ nhất mà còn khác hẳn màu sắc ta biết trên cõi thấp, là những màu bổ sung cho thấy con người ở các cõi cao đã phát triển được những phẩm chất và quyền năng cao siêu hơn tồn tại trên đó. Nếu ta có diễm phúc được tận mắt nhìn vào hào quang của một trong các Đấng Cao Cả thì Ngài xuất hiện dưới một dạng sống động dũng mãnh, với sức sống và màu sắc chói lọi, rực rỡ biểu lộ bản chất của Ngài qua dáng vẻ bên ngoài: đẹp khôn tả và huy hoàng không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng Ngài hiện nay ra sao thì tất cả mọi người sẽ trở thành như vậy trong một ngày nào đó ở tương lai, những gì mà hiện nay Ngài thành tựu được thì mọi con người đều có khả năng thành tựu được trong tương lai.
Có một điều về hào quang mà tôi xin nhắc tới, coi đó là một điều thực tiễn có lợi. Chúng ta trong một chừng mực khá lớn có thể bảo vệ mình chống lại sự xâm nhập của các tư tưởng từ bên ngoài bằng cách tạo ra một bức vách hình cầu bằng chất liệu hào quang bao xung quanh mình. Hào quang rất dễ dàng đáp ứng với xung lực của tư tưởng và nếu khi cố gắng tưởng tượng chúng ta hình dung bờ mép ngoài của nó bị đóng cứng thành ra một lớp vỏ thì chúng ta đã thực sự tạo ra một bức vách bảo vệ xung quanh mình. Lớp vỏ này sẽ ngăn cản không cho các tư tưởng dật dờ xâm nhập vào; những tư tưởng đó vốn đầy dẫy trong bầu không khí của cõi trung giới, nhờ vậy ta ngăn ngừa được tác dụng gây nhiễu của những tư tưởng đó đối với cái trí chưa điêu luyện. Đôi khi chúng ta cảm thấy mình bị rút sinh lực, nhất là khi chúng ta tiếp xúc với những người vô hình trung giống như ma cà rồng hút sinh lực của người lân cận, thì ta cũng có thể tự vệ bằng cách tạo ra một lớp vỏ; bất cứ người nào nhạy cảm và thấy mình bị kiệt sức như thế do bị hút sinh lực thì nên khôn ngoan tự vệ như vậy. Chính quyền năng của tư tưởng con người đối với vật chất tinh vi khiến cho việc nghĩ tới mình ở trong một lớp vỏ như thế thì cũng khiến nó tạo ra xung quanh bạn.
Khi nhìn vào những người xung quanh ta ở mọi phía, chúng ta thấy họ ở đủ mọi trình độ phát triển, bộc lộ qua các hạ thể tùy theo trình độ tiến hóa mà họ đạt được, sống trên hết cõi này tới cõi khác của vũ trụ, hoạt động nơi cõi này rồi tới cõi khác trong khi đang phát triển những hiện thể tương ứng của tâm thức. Hào quang của chúng ta sẽ trình hiện thực chất của chúng ta, chúng ta góp thêm vào nó khi chúng ta tăng trưởng với sinh hoạt chân chính, chúng ta tẩy trược nó khi chúng ta sống một cuộc đời cao thượng và trong sạch; chúng ta dệt vào đó những phẩm chất càng ngày càng cao siêu hơn.
Liệu có thể có bất cứ triết lý sống nào đầy hi vọng, đầy sức mạnh và đầy hoan lạc hơn triết lý sống này chăng? Khi chỉ quan sát thế giới loài người bằng mắt phàm không thôi thì chúng ta thấy nó bị suy thoái, khốn khổ, xét theo biểu kiến là vô vọng; nhìn bằng mắt phàm thì đúng là như thế. Nhưng cũng cái thế giới loài người ấy xuất hiện trước mắt chúng ta với một khía cạnh khác hẳn khi chúng ta quan sát bằng tầm nhìn cao siêu hơn. Thật ra thì chúng ta vẫn thấy sự phiền não và khốn khổ, chúng ta vẫn thấy sự suy thoái của sắc tướng nhưng chúng ta biết rằng chúng chỉ phù du tạm bợ thôi, chúng thuộc về giai đoạn ấu trĩ của loài người và thế nào thì loài người cũng vượt qua được chúng. Khi quan sát những người thấp hèn nhất, những kẻ thoái hóa và tàn bạo nhất, chúng ta vẫn còn có thể thấy được những khả năng thiêng liêng của họ, chúng ta vẫn còn nhận ra được mức mà họ sẽ đạt được trong những năm tháng sắp tới. Đó là thông điệp đầy hi vọng mà Thông Thiên Học mang lại cho thê giới phương Tây. Thông điệp cứu chuộc toàn cầu thoát khỏi sự vô minh, do đó giải thoát toàn cầu khỏi sự khốn khổ; không phải trong giấc mơ mà trong hiện thực, không phải trong niềm hi vọng mà là trong xác tín. Mọi người mà cụôc đời mình đều bộc lộ sự tăng trưởng, thì có thể nói, đó là một sự thực chứng mới mẻ và sự thực thi thông điệp ấy; bất cứ nơi đâu mà những trái ngọt đầu tiên đang xuất hiện thì nơi đó trọn cả thế giới sẽ một ngày kia chín muồi với vụ gặt bội thu, và sẽ thành tựu được mục đích mà Thượng Đế đã khai sinh ra nó.
________________________________________
lời đầu đầu sách cuối sách xác vía trí hiện thể khác hào quang chơn nhơn mục lục

CHƠN NHƠN

Bây giờ chúng ta chuyển sang xét tới chính Chơn nhơn chứ không còn nghiên cứu các hiện thể tâm thức mà nghiên cứu tác động của tâm thức lên những hiện thể đó, không còn quan sát các hạ thể mà quan sát chính thực thể hoạt động trong đó. Khi dùng từ “Chơn nhơn” tôi ngụ ý cái cá thể liên tục chuyển từ kiếp này sang kiếp khác, nhập vào các hạ thể rồi lại bỏ rơi chúng, cứ lập đi lập lại như thế mãi, dần dần phát triển qua các thời đại, tăng trưởng bằng cách thu lượm và đồng hóa kinh nghiệm, tồn tại trên cõi thượng trí mà ta có đề cập tới trong chương vừa qua. Chơn nhơn là đối tượng chúng ta nghiên cứu và nó phải hoạt động trên ba cõi mà giờ đây chúng ta đã quen thuộc, tức là cõi trần, cõi trung giới và cõi trí tuệ.
Con người bắt đầu kinh nghiệm bằng cách phát triển ngã thức trên cõi hồng trần; chính ở đây có xuất hiện cái mà chúng ta gọi là “ý thức tỉnh táo”, ý thức mà chúng ta đều quen thuộc, nó hoạt động thông qua bộ óc và thần kinh hệ; nhờ có nó chúng ta mới lý luận theo kiểu thông thường, mới tiến hành mọi quá trình lý luận, nhờ có nó chúng ta mới nhớ được những diễn biến trong kiếp hiện hành và vận dụng được óc phán đoán trong các sự việc của kiếp sống. Mọi thứ mà chúng ta công nhận là năng lực trí tuệ của mình vốn là thành quả lao động của con người trải qua các giai đoạn trước kia trong cuộc hành hương, và ngã thức của y ở đây trở nên càng ngày càng sống động, càng chủ động, càng linh hoạt, và chúng ta có thể nói rằng điều đó tùy theo sự phát triển và tiến bộ của cá thể hết kiếp này sang kiếp khác.
Nếu chúng ta nghiên cứu một người rất chậm phát triển thì chúng ta thấy hoạt động tâm trí có ngã thức của y rất tồi tàn về chất lượng và hạn chế về số lượng. Y hoạt động thông qua thể xác nhất là qua các bộ óc của xác phàm và bộ óc của thể phách; tác động này liên tục tiếp diễn xét về trọn cả hệ thần kinh hữu hình cũng như vô hình, nhưng tác động thuộc một loại rất vụng về. Trong đó có rất ít sự phân biện, rất ít sự tế nhị do có thêm hơi hám của cái trí. Có một hoạt động tâm trí nào đó nhưng nó thuộc loại rất trẻ con hoặc ấu trĩ. Nó chỉ quan tâm tới những chuyện rất lặt vặt; nó thích thú với những diễn biến rất tầm phào; những sự việc thu hút sự chú tâm của nó toàn là những chuyện tủn mủn; nó chỉ để ý tới những sự vật thoáng qua; nó thích ngồi dựa cửa sổ nhìn ra ngoài đường phố náo nhiệt, ngắm người và xe cộ lượn qua, nhận xét về những điều đó, rất lấy làm thích thú nếu có một người ăn mặc đẹp đẽ mà lại sẩy chân ngã vào vũng nước hoặc bị một xe hơi đi ngang qua vũng nước tạt nước vào tung tóe. Nó chẳng chất chứa được bao nhiêu trong bản thân để phải bận tâm chú ý, do đó nó luôn luôn túa ra bên ngoài để cảm thấy rằng mình đang sống động; đó là một trong những đặc trưng chủ yếu của trình độ tiến hóa thấp về tâm trí này khi chơn nhơn hoạt động qua các thể xác và thể phách; sắp xếp chúng cho có thứ tự để trở thành các hiện thể tâm thức, luôn luôn mưu tìm cảm giác mạnh. Y cần chắc mẫm rằng mình đang cảm xúc và học cách phân biệt các sự vật qua việc tiếp nhận từ chúng những cảm giác mạnh và sống động; đó là một giai đoạn tiến bộ rất cần thiết mặc dù chỉ sơ cấp thôi. Và nếu không có điều đó thì y ắt liên tục bị rối trí, lẫn lộn giữa những quá trình diễn ra bên trong cơ thể mình và bên ngoài cơ thể; y phải học bộ chữ cái về bản ngã và phi ngã bằng cách phân biệt giữa những sự vật gây ra tác động và những cảm giác mà tác động gây ra, phân biệt giữa kích thước và cảm xúc. Ta có thể thấy loại người thấp nhất thuộc giai đoạn này tụ tập ở các góc đường phố, vô công rỗi nghề, ngã ngớn vào một vách tường đôi khi sa đà vào vài câu nhận xét phọt ra rồi bò lăn cười, lảm nhảm với những câu rỗng tuếch. Bất cứ người nào có thể nhìn vào bộ óc họ đều thấy rằng họ đang tiếp nhận những ấn tượng khá mơ hồ xuất phát từ các sự vật thoáng qua và mối liên hệ giữa những ấn tượng này với những ấn tượng khác giống như chúng thật là rất mỏng manh. Những ấn tượng đó giống như một đống sỏi hơn là một bức khảm được sắp xếp tỉ mỉ.
Khi nghiên cứu cách thức mà bộ óc phàm và óc thể phách trở thành các hiện thể của tâm thức, chúng ta phải trở lại với sự phát triển sơ khai của Ahamkāra, tức ngã thức, ta có thể thấy giai đoạn đó nơi những con thú hạ đẳng xung quanh ta. Những rung động do tác động của ngoại vật được xác lập trong bộ óc rồi nó được truyền sang cho thể vía, được tâm thức cảm thấy trong thể vía thành ra các cảm giác trước khi có bất kỳ mối liên hệ nào giữa những cảm giác này với các sự vật gây ra cảm giác, mối liên kết này vốn là một tác động nhất định của cái trí, đó là nhận thức. Khi nhận thức bắt đầu thì tâm thức đang sử dụng bộ óc phàm và óc thể phách làm hiện thể cho mình; nhờ đó nó thu thập được kiến thức từ thế giới bên ngoài. Dĩ nhiên giai đoạn này là quá khứ xa xăm đối với nhân loại, nhưng ta có thể thấy nó được lập lại một cách thoáng qua khi tâm thức tiếp quản một bộ óc mới lúc tái sinh luân hồi; đứa trẻ bắt đầu “để ý” (các cô điều dưỡng nói như thế) nghĩa là nó liên kết một cảm giác xuất hiện nơi bản thân nó với một ấn tượng được tạo ra lên trên cái vỏ tức hiện thể mới mẻ của nó do sự vật từ bên ngoài; nhờ đó nó mới “để ý” tới sự vật ấy và nhận thức được sự vật.
Chỉ sau một thời gian thì không cần nhận thức được sự vật mà hình ảnh của sự vật đó vẫn có thể hiện diện trong tâm thức; tâm thức thấy mình có thể nhớ lại hình dáng của sự vật khi nó không tiếp xúc với sự vật qua bất kỳ giác quan nào; một nhận thức được nhớ lại như thế chính là một ý tưởng, một khái niệm, một hình tư tưởng và những thứ này tạo thành kho chứa mà tâm thức thu lượm được từ ngoại giới. Nó bắt đầu tác động lên những thứ này và giai đoạn đầu tiên của hoạt động đó chính là việc sắp xếp các ý tưởng để chuẩn bị cho việc “lý luận” dựa vào ý tưởng. Lý luận bắt đầu bằng cách so sánh các ý tưởng với nhau, thế rồi suy diễn ra các mối quan hệ giữa chúng do việc hai hay nhiều ý tưởng cứ xảy ra cùng một lúc hoặc nối tiếp lẫn nhau hết dịp này rồi lại tới dịp khác. Trong quá trình này tâm thức rút lui vào trong bản thân, mang theo mình những ý tưởng đã được tạo ra từ nhận thức. Nó tiếp tục và phóng chiếu lên các ý tưởng ấy một điều nào đó của riêng mình, khi nó suy diễn ra một chuỗi trình tự, liên hệ sự vật này với sự vật khác trong mối quan hệ nhân quả. Nó bắt đầu rút ra những kết luận thậm chí còn tiên liệu những diễn biến tương lai, khi nó đã xác lập được một chuỗi trình tự sao cho lúc một nhận thức được coi là “nguyên nhân” xuất hiện thì người ta trông mong rằng nhận thức được coi là “hậu quả” cũng sẽ nối tiếp. Lại nữa, khi so sánh các ý tưởng, nó nhận thấy rằng nhiều ý tưởng có ít nhất là một yếu tố chung trong khi những yếu tố còn lại khác nhau; và nó tiến hành rút ra những đặc trưng chung đó từ phần còn lại, sắp xếp chúng lại thành ra đặc trưng của một lớp, thế rồi xếp nhóm các sự vật có chung những đặc trưng này, khi nó thấy một sự vật mới cũng có đặc trưng đó thì nó bèn nhét sự vật mới ấy vào lớp đó; bằng cách này nó dần dần sắp xếp mớ hỗn độn nhận thức đó lại thành ra một khối hài hòa, nó bắt đầu đời sinh hoạt trí tuệ của mình từ đó, suy ra định luật từ sự nối tiếp có thứ tự của các hiện tượng cùng với các loại hình mà nó tìm thấy trong thiên nhiên. Mọi điều này đều là công trình của tâm thức ở bên trong và xuyên qua óc phàm, nhưng ngay cả trong công trình đó chúng ta cũng truy nguyên được sự hiện diện của cái mà bộ óc không cung cấp. Bộ óc chỉ tiếp nhận các rung động; tâm thức hoạt động trong thể vía biến những rung động này thành cảm giác, và tâm thức hoạt động trong thể trí lại biến các cảm giác thành ra nhận thức; thế rồi nó tiến hành mọi quá trình mà ta vừa bảo rằng biến được khối hỗn mang thành khối hài hòa. Tâm thức khi hoạt động như thế lại còn được sự soi sáng thêm nữa từ bên trên nhờ vào những ý tưởng không được chế biến ra từ các vật liệu mà cõi trần cung cấp, song được phản ánh vào tâm trí trực tiếp từ Trí tuệ Vũ trụ. “Định luật lớn về tư tưởng” này điều hành mọi sự suy tư vì chính hành vi suy tư đã tiết lộ sự tồn tại trước đó của các ý tưởng, suy tư được là do có ý thức, chịu ảnh hưởng của ý tưởng và không thể suy tư nếu không có ý tưởng.
Hầu như là ta không cần phải nhận xét rằng mọi nỗ lực sơ khai của tâm thức nhằm hoạt động trong thể xác đều phải chịu nhiều sai lầm, cả do nhận thức bất toàn lẫn do suy diễn lầm lạc. Những sự suy diễn hấp tấp, những sự vơ đũa cả nắm do kinh nghiệm hạn chế đều làm phương hại cho nhiều kết luận mà ta đạt tới, và người ta phải chế định ra các qui tắc lý luận để khép năng lực suy tư vào vòng kỷ cương và khiến cho nó có thể tránh được những sai lầm mà nó thường xuyên vấp phải khi chưa điêu luyện. Song le nỗ lực lý luận cho dù có bất toàn đến đâu đi chăng nữa, khi suy diễn từ việc này sang việc khác cũng là một điểm nổi bật của sự tăng trưởng nơi chơn nhơn vì nó chứng tỏ rằng chơn nhơn đang thêm một điều gì đó của riêng mình vào mớ thông tin mà ngoại giới đóng góp. Tác động lên các vật liệu thu gom được này lại có hiệu quả đối với chính thể xác. Khi cái trí nối liền hai nhận thức lại với nhau thì nó cũng lập nên (do nó gây ra những rung động tương ứng trong bộ óc) một mối liên hệ giữa các tập hợp rung động gây ra nhận thức ấy. Đó là vì khi thể trí bước vào hoạt động thì nó tác động lên thể vía; đến lượt thể vía lại tác động lên thể phách và xác phàm để rồi vật chất thần kinh hệ của xác phàm rung động theo những xung lực được phóng qua nó; tác động này biểu hiện thành sự phóng điện và các dòng từ điện tác dụng giữa các phân tử và nhóm phân tử gây ra những mối tương quan rối rắm. Những mối tương quan này để lại cái mà chúng ta có thể gọi là một lối mòn thần kinh, đây là một lối mòn mà dọc theo nó một dòng từ điện khác sẽ chạy dễ dàng hơn so với khi nó phải chạy chẳng hạn bắc chéo ngang qua lối mòn đó; và nếu một nhóm phân tử hữu quan trong rung động đó lại được làm cho hoạt động khi tâm thức lập lại ý tưởng đã từng gây ấn tượng lên chúng thì sự xáo trộn được lập nên đó sẽ dễ dàng chạy dọc theo lối mòn đã được tạo lập nên trước kia với một nhóm khác nhờ vào một mối liên hệ có trước đó, và lại khiến cho nhóm kia cũng bước vào hoạt động; nó gửi lên cho cái trí một rung động mà sau khi đã được chế biến theo phương pháp chính qui thì được trình hiện thành ra một ý liên tưởng. Vì thế cho nên sự liên tưởng rất quan trọng, tác động này của bộ óc đôi khi rất khó chịu lúc mà một ý tưởng điên rồ hoặc lố bịch nào đó lại được liên kết với một ý tưởng nghiêm túc hoặc thiêng liêng. Tâm thức được ý tưởng thiêng liêng khơi dậy nên đang lưu luyến trong đó, đột nhiên không được sự đồng ý của nó, bộ mặt nhăn nhở cười của ý tưởng đột nhập vào do tác động máy móc của bộ óc gửi lên, lại nhào vào qua cánh cửa thánh điện làm cho nó ô uế. Những người khôn ngoan đều quan tâm tới sự liên tưởng và rất cẩn thận khi nói tới những điều thiêng liêng nhất kẻo một kẻ điên rồ và vô minh nào đó lại tạo ra một mối liên kết giữa điều linh thiêng này với điều ngớ ngẩn hoặc thô bỉ, một mối liên kết mà sau đó rất có thể tâm thức cũng thấy bị dội. Huấn điều của bậc đại Đạo sư Do thái thật là hữu ích: “Con đừng mang điều linh thiêng cho lủ chó, đừng quẳng chuỗi ngọc trai cho lủ heo”.
Còn một dấu ấn khác về sự tiến bộ sẽ xuất hiện khi người ta bắt đầu điều chỉnh lại cách cư xử của mình do những kết luận đạt được từ bên trong thay vì do những sự thôi thúc nhận được từ bên ngoài. Lúc bấy giờ y tác động theo kho chứa kinh nghiệm tích lũy của riêng mình vì đã nhớ tới các diễn biến quá khứ, đã so sánh được các kết quả thu lượm theo nhiều đường lối hành động khác nhau trong quá khứ và dùng những thứ đó để quyết định đường lối hành động mà mình sẽ chọn dùng trong hiện tại. Y bắt đầu tiên liệu, tiên đoán, nhận định về tương lai dựa vào quá khứ, lý luận trước bằng cách nhớ lại những điều đã xảy ra rồi, và khi người ta làm như thế thì chơn nhơn đang tăng trưởng rõ rệt. Y có thể vẫn còn bị hạn chế phải hoạt động trong óc phàm, y có thể vẫn còn không hoạt động được bên ngoài óc phàm nhưng y đang trở thành một tâm thức phát triển bắt đầu ứng xử như một cá thể, chọn lựa đường lối của riêng mình thay vì bèo dạt mây trôi tùy duyên hoặc bị cưỡng chế đi theo một đường lối hành động đặc thù nào đó do một áp lực nào đó từ bên ngoài. Sự tăng trưởng của chơn nhơn biểu lộ một cách dứt khoát như thế khi y càng ngày càng phát triển cái được gọi là tiến trình và càng ngày càng có thêm quyền năng ý chí.
Những người ý chí mạnh và ý chí yếu phân biệt với nhau do khác nhau về phương diện này. Người kém chí hướng có động cơ thúc đẩy từ bên ngoài do sự hút và đẩy từ bên ngoài, còn người có ý chí và chí hướng thì có động cơ thúc đẩy từ bên trong, y không ngừng làm chủ được hoàn cảnh bằng cách tác động lên đó những lực thích hợp được dẫn dắt do kho kinh nghiệm riêng đã tích lũy được. Kho chứa này mà chơn nhơn đã thu gom và tích lũy được trong nhiều kiếp, trở nên càng ngày càng sẵn có để dùng khi óc phàm được trui rèn và tẩy trược nhiều hơn, do đó dễ tiếp thu hơn: kho chứa vốn ở nơi chơn nhơn, nhưng y chỉ dùng được một phần nào của nó tùy theo mức y có thể gây ấn tượng được lên ý thức thuộc óc phàm. Bản thân chơn nhơn có ký ức và biết lý luận; chính chơn nhơn phán đoán, chọn lựa và quyết định: nhưng y phải làm mọi thứ đó thông qua óc phàm và óc thể phách; y phải làm việc và tác động thông qua thể xác với cơ cấu thần kinh và cơ thể dĩ thái liên kết với nó. Khi bộ óc trở nên dễ tiếp nhận ấn tượng hơn, khi y cải tiến được vật liệu của nó và kiểm soát được nó nhiều hơn thì y có thể sử dụng nó để tự biểu hiện tốt hơn.
Thế thì làm cách nào chúng ta, những người còn đang sống, cố gắng rèn luyện được các hiện thể tâm thức của mình để chúng phục vụ như những công cụ tốt hơn? Bây giờ chúng ta không nghiên cứu sự phát triển thể chất mà nghiên cứu việc rèn luyện nó để tâm thức có thể sử dụng nó làm một công cụ của tư tưởng.
Về Đầu Trang Go down
ÁNH SÁNG-T2-ÚCCHÂU




Tổng số bài gửi : 1153
Join date : 18/02/2010

CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ   CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitimeSun Jul 18, 2010 9:41 pm

. Con người quyết định như thế để khiến cho hiện thể của mình hữu dụng hơn, y đã quan tâm tới việc cải tiến nó về mặt thể chất, y phải rèn luyện nó để đáp ứng nhanh chóng và liên tiếp đối với những xung lực mà y truyền cho nó. Để cho bộ óc có thể đáp ứng liên tiếp thì bản thân y phải suy nghĩ có mạch lạc, khi y gởi tới cho bộ óc những xung lực có thứ tự, y mới tập cho nó quen với việc hoạt động có thứ tự qua các nhóm phân tử liên kết với nhau thay vì chỉ là những rung động ngẫu nhiên chẳng dính dáng gì với nhau. Chơn nhơn phát khởi còn bộ óc chỉ bắt chước và việc suy nghĩ thiếu mạch lạc, bừa bãi ắt tạo nên thói quen cho bộ óc lập nên những nhóm phân tử rung động theo kiểu mạnh thứ nào rung theo kiểu thứ nấy. Việc rèn luyện có hai giai đoạn: sau khi đã quyết định là mình phải suy nghĩ có mạch lạc thì chơn nhơn rèn luyện cho thể trí liên kết tư tưởng này với tư tưởng kia chứ không bạ đâu tấp đó theo kiểu buông tuồng; thế rồi sau khi suy nghĩ như thế y lại rèn luyện bộ óc để cho nó rung động hưởng ứng với tư tưởng của minh. Bằng cách này các cơ thể vật lý – hệ thần kinh xác phàm và hệ thống của thể phách – có được thói quen làm việc theo hệ thống, và khi chủ nhơn ông cần thì chúng đáp ứng nhanh chóng và có thứ tự; khi chủ nhơn ông cần thì chúng đã sẵn sàng theo lệnh. Giữa một hiện thể tâm thức điêu luyện như thế và một hiện thể tâm thức không lão luyện có một loại khác nhau giống như giữa những công cụ của một người thợ chễnh mãng, bỏ cho dụng cụ dơ dáy và cùn nhụt, không thích hợp để đem sử dụng, với dụng cụ của người đã biết làm cho nó sẵn sàng, mài sắc nó và lau sạch nó, cho nên khi người ta cần thì dụng cụ đã sẵn có để sử dụng và người ta có thể tức khắc làm được việc mà mình đang quan tâm. Như vậy là thể xác phải luôn luôn sẵn sàng đáp ứng với lời hiệu triệu của cái trí.
Kết quả của việc liên tục tác động lên thể xác như thế tuyệt nhiên không làm kiệt quệ năng lực cải thiện của bộ óc. Đó là vì mọi năng lực được gởi xuống cho thể xác đều phải băng ngang qua thể vía và cũng phải tạo ra một tác dụng lên thể vía. Đó là vì như ta có thấy so với vật chất của cõi trần thế, vật chất cõi trung giới đáp ứng nhiều hơn với các rung động của tư tưởng; và tác dụng lên trên thể vía của quá trình hành động đó xét theo tỉ lệ thì lớn hơn như ta đã từng thấy. Do tác động đó thể vía có được một đường nét nhất định, một tình trạng có tổ chức tốt như ta đã từng mô tả. Khi người ta đã học được cách chế ngự bộ óc, khi y đã học được cách định trí, khi y có thể suy nghĩ tùy ý và tùy lúc tùy nơi thì một sự phát triển tương ứng cũng xảy ra nơi cái mà y coi là sinh hoạt trong giấc mơ (nếu y có ý thức về nó trong bộ óc của xác phàm). Những giấc mơ này sẽ trở nên sống động, tự tiếp diễn được, hợp lý, thậm chí còn mang tính chất giáo huấn nữa. Chơn nhơn bắt đầu hoạt động trong hiện thể tâm thức thứ nhì của mình tức là thể vía, nó đang nhập vào cõi tâm thức lớn thứ nhì và đang tác động ở đó bên trong thể vía tách rời khỏi thể xác. Chúng ta hãy tạm thời xét tới sự khác nhau giữa hai người “đều tỉnh như sáo sậu”, nghĩa là đang hoạt động trong thể xác, một người chỉ dùng thể vía của mình một cách vô ý thức làm cầu nối giữa cái trí và bộ óc, còn người kia dùng cái vía một cách hữu thức để làm một hiện thể. Người thứ nhất nhìn thấy theo cách thông thường và rất hạn chế, thể vía của y chưa phải là một hiện thể hữu hiệu của tâm thức; người thứ nhì dùng thần nhãn của thể vía cho nên không còn bị hạn chế bởi vật chất của cõi trần, y nhìn thấy xuyên qua mọi vật thể trên cõi trần, y nhìn thấy đằng sau cũng rõ như đằng trước, nhìn thấy những bức tường và những vật chất “mờ đục” khác cũng trong suốt như nhìn qua kính thủy tinh; y cũng nhìn thấy các hình thù và màu sắc trên cõi trung giới, nhìn thấy hào quang các tinh linh ngũ hành v.v. . . Nếu y đi tới một buổi hòa nhạc thì khi âm nhạc trổi lên, y thấy các bản hòa tấu đó rực rỡ nhiều màu sắc, khi y đi nghe diễn thuyết, y nhìn thấy màu sắc và hình dáng trong tư tưởng của diễn giả, do đó lĩnh hội được sự biểu diễn tư tưởng của diễn giả trọn vẹn hơn mức người khác chỉ có thể nghe những lời được thốt ra. Đó là vì tư tưởng phóng ra dưới dạng biểu tượng là ngôn từ cũng còn có những hình tướng đầy màu sắc và đầy âm nhạc, và khi nó khoác lấy vật chất cõi trung giới thì nó gây ấn tượng lên thể vía. Khi tâm thức đã tỉnh táo trọn vẹn trong thể vía thì nó tiếp nhận và ghi nhận được hết thảy những ấn tượng bổ sung này và nếu người ta khảo sát mình kỹ lưỡng thì nhiều người ắt thấy rằng mình tiếp thu được từ diễn giả nhiều hơn mức mà ngôn từ truyền đạt được cho dẫu họ không có ý thức về nó vào lúc mà họ đang lắng nghe. Nhiều người ắt thấy rằng trong trí nhớ mình có nhiều hơn mức diễn giả thốt ra; đôi khi một sự ám thị tử tế tiếp nối một tư tưởng dường như thể có một điều gì đó bao quanh những ngôn từ ấy khiến cho chúng mang những ngụ ý nhiều hơn mức tai thường nghe thấy được. Kinh nghiệm này cho thấy rằng thể vía đang phát triển và khi người ta quan tâm tới việc suy nghĩ của mình và sử dụng thể vía một cách vô ý thức thì nó tăng trưởng và trở nên càng ngày càng có tổ chức.
“Sự vô ý thức” của người ta trong khi ngủ là do thể vía còn chưa phát triển hoặc là do thiếu mối liên hệ hữu thức giữa thể vía và óc phàm. Người ta sử dụng thể vía trong lúc ý thức tỉnh táo bằng cách phóng những dòng tư tưởng băng ngang qua thể vía để tới óc phàm; nhưng khi ta không tích cực sử dụng óc phàm (bộ óc mà thông qua đó con người có thói quen tiếp nhận ấn tượng từ bên ngoài) thi y cũng giống như David khoác lấy một áo giáp mà mình chưa thử nghgiệm bao giờ: y chưa bao giờ tiếp nhận những ấn tượng chỉ đến với mình thông qua thể vía mà thôi, y chưa quen sử dụng nó thành công cụ độc lập. Hơn nữa, y có thể học cách sử dụng nó một cách độc lập trên cõi trung giới, thế nhưng y cũng chẳng biết rằng mình đã từng sử dụng được nó khi y trở về với xác phàm – đây lại là một giai đoạn khác trong quá trình tiến bô chậm chạp của con người – thế là y bắt đầu sử dụng nó trong cõi riêng của nó trước khi y có thể tạo nên được mối liên kết giữa cõi đó với cõi bên dưới nó. Cuối cùng mới tạo ra được những mối liên kết này để rồi y chuyển sang việc sử dụng hết hiện thể này tới hiện thể khác với trọn vẹn ý thức và được tự do trên cõi trung giới. Y đã dứt khoát mở rộng được phạm vi ý thức tỉnh táo của mình để bao trùm được cõi trung giới, và trong khi còn ở nơi xác phàm thì y vẫn hoàn toàn sử dụng được các giác quan của thể vía, có thể nói là y đang sống cùng một lúc nơi hai cõi không có sự gián đoạn nào, không có vực sâu ngăn cách nào giữa chúng, và y sống trên cõi trần giống như một người mù bẩm sinh bây giờ lại được sáng mắt ra.
Trong giai đoạn tiến hóa kế tiếp, chơn nhơn bắt đầu hoạt động hữu thức trên cõi thứ ba tức cõi trí tuệ; đã từ lâu rồi y vẫn hoạt động trên cõi này, từ đó phóng xuống mọi tư tưởng khoác lấy hình tướng hoạt động nơi cõi trung giới và biểu hiện trên cõi trần thông qua bộ óc. Khi y trở nên hữu thức trong thể trí thì y ắt phát hiện ra rằng mình suy nghĩ tức là mình đang tạo ra các hình tướng, y trở nên có ý thức về hành vi sáng tạo mặc dù y đã vận dụng quyền năng này một cách vô ý thức từ lâu lắm rồi. Bạn đọc có thể nhớ lại rằng nơi một trong những bức thư được trích dẫn trong quyển Thế Giới Huyền Bí, một Chơn sư có dạy rằng mọi người đều đang tạo ra những hình tư tưởng, nhưng Ngài phân biệt giữa kẻ phàm phu và bậc Cao đồ, vì kẻ phàm phu tạo ra hình tư tưởng một cách vô ý thức, còn bậc Cao đồ tạo ra hình tư tưởng một cách hữu thức. (Thuật ngữ Cao đồ được dùng ở đây với một ý nghĩa rất phóng khoáng để bao gồm các Điểm đạo đồ thuộc nhiều cấp khác nhau ở mức thấp hơn hẳn so với một “Chơn sư”). Ở giai đoạn phát triển này của con người, quyền năng hữu dụng của Chơn nhơn gia tăng rất nhiều bởi vì khi y có thể sáng tạo một cách hữu thức và điều khiển được một hình tư tưởng – người ta thường gọi nó là tinh linh nhân tạo – thì y có thể sử dụng nó để làm việc ở những nơi mà nhất thời y không tiện vân du tới đó trong thể trí của mình. Vậy là y có thể làm việc từ xa cũng như làm việc ngay tại chỗ và gia tăng được tầm hữu dụng của mình; y kiểm soát được những hình tư tưởng đó từ xa, theo dõi và hướng dẫn chúng khi chúng làm việc; biến chúng thành tác nhân của ý chí mình. Khi thể trí phát triển thì Chơn nhơn sống và hoạt động trong đó một cách hữu thức, khi y sinh hoạt trên cõi trí tuệ thì y biết được mọi sinh hoạt rộng lớn hơn so với khi y còn ở trong thể xác, y vẫn hữu thức được thông qua thể xác đó mà biết được môi trường xung quanh; thế nhưng y vẫn tỉnh như sáo sậu và hoạt động được nơi cõi cao chứ không cần phải để cho thể xác đi ngủ thì mới vui hưởng được những năng lực cao cấp. Y đã quen sử dụng được giác quan của thể trí, dùng nó để tiếp nhận đủ thứ ấn tượng từ cõi trí tuệ sao cho y có thể cảm nhận được mọi hoạt động trí tuệ của người khác cũng giống như y cảm nhận được các chuyển động của cơ thể người khác.
Khi con người đã đạt tới giai đoạn phát triển này – một trình độ tương đối cao so với người thường, mặc dù còn thấp khi so với trình độ vốn là hoài bão của y – thì bấy giờ y hoạt động hữu thức trong hiện thể thứ ba tức thể trí, truy nguyên được tất cả những gì mà y làm trong đó, trải nghiệm những quyền năng và hạn chế của nó. Tất nhiên phải học cách phân biệt giữa hiện thể này mà mình dùng và chính bản thân mình; lúc bấy giờ y mới cảm thấy tính cách hão huyền của phàm ngã tức là “cái Tôi” của thể trí chứ không phải chơn nhơn, và y đồng nhất hóa mình một cách hữu thức với Chơn ngã vốn ngự nơi thể cao siêu tức thể nguyên nhân ở trên cõi Thượng trí, tức vô sắc giới. Y thấy chơn nhơn có thể rút ra khỏi thể trí, có thể bỏ nó lại đằng sau và khi thăng lên cao hơn vẫn còn là chính mình, lúc bấy giờ y biết rằng nhiều kiếp thật ra chẳng qua chỉ là một kiếp duy nhất và chơn nhơn sống động vẫn là chính mình trải qua mọi kiếp đó.
Bây giờ ta xét tới những mối liên kết giữa các thể khác nhau này. Thoạt tiên chúng tồn tại mà con người không có ý thức về chúng. Chúng vẫn có đó bằng không thì y chẳng thể chuyển từ cõi trí sang cõi của thể xác, nhưng y không có ý thức về sự tồn tại của chúng, và chúng không được làm cho linh hoạt chủ động, chúng hầu như giống cái mà ta gọi là các cơ quan sơ khai trong thể xác. Mọi người nghiên cứu sinh học đều biết rằng có hai loại cơ quan sơ khai: một loại cung ứng những dấu vết của các giai đoạn mà cơ thể đã trải qua trong quá trình tiến hóa, còn một loại chỉ dấu bóng gió về những đường lối phát triển tương lai. Các cơ quan này tồn tại nhưng không hoạt động, chúng đã hoạt động ở thể xác trong quá khứ hoặc sẽ hoạt động trong tương lai, khi y đã chết rồi hoặc khi y chưa sinh ra. Những mối liên kết mà tôi dám dùng phép tương tự để gọi là các cơ quan sơ khai loại hai, liên kết thể phách và xác phàm với thể vía, thể vía với thể trí, thể trí với thể nguyên nhân. Chúng tồn tại nhưng chúng phải được khơi hoạt nghĩa là chúng phải được phát triển, và cũng giống như các loại hình thuộc thể xác, chúng chỉ có thể được phát triển bằng cách sử dụng. Dòng sinh khí tuôn chảy qua chúng, dòng tâm trí tuôn chảy qua chúng, thế là chúng được giữ cho linh hoạt và được cấp dưỡng; nhưng chúng chỉ dần dần được khơi hoạt khi con người chú tâm vào chúng và dùng ý chí để tác động lên sự phát triển của chúng. Tác động của ý chí bắt đầu làm linh hoạt những mối liên kết sơ khai này và chúng bắt đầu hoạt động từng bước một, có lẽ là rất chậm chạp; con người bắt đầu sử dụng chúng để chuyển di tâm thức từ hiện thể này sang hiện thể khác.
Trong thể xác có các trung khu thần kinh tức là các nhóm nhỏ tế bào thần kinh, các tác động từ bên ngoài cũng như các lực thôi thúc từ bộ óc đều phải được chuyển di qua các trung khu này. Nếu một trong các trung khu bị trục trặc thì sự xáo trộn sẽ xuất hiện tức khắc và ý thức trên cõi trần sẽ bị rối loạn. Trong thể vía cũng có những trung tâm tương tự, nhưng nơi người kém phát triển thì chúng chỉ là sơ khai và không hoạt động. Đây là những mối liên kết giữa thể xác với thể vía, giữa thể vía với thể trí, và khi quá trình tiến hóa tiếp diễn thì chúng được ý chí làm cho linh hoạt, giải thoát và hướng dẫn “hỏa xà” mà sách vở Ấn Độ gọi là Kundalini. Giai đoạn chuẩn bị để tác động trực tiếp giải phóng được Kundalini chính là việc rèn luyện và tẩy trược các hiện thể vì nếu ta không hoàn thành rốt ráo được việc này thì lửa sẽ là năng lượng hủy diệt thay vì là năng lượng khơi hoạt. Chính vì thế mà chúng tôi nhấn mạnh rất nhiều tới sự tẩy trược và khăng khăng đòi hỏi đó phải là việc cần thiết sơ bộ cho mọi khoa Yoga chân chính.
Khi người ta đã hiến mình thích hợp để an toàn tiếp nhận sự trợ giúp làm linh hoạt những mối liên kết này thì sự trợ giúp đó sẽ đương nhiên đến với y do có những người luôn luôn tìm cơ hội để trợ giúp kẻ tầm đạo tha thiết và không ích kỷ. Lúc bấy giờ sẽ có một ngày mà con người thấy mình thoát ra khỏi thể xác trong khi y vẫn đang tỉnh táo và y thấy mình được giải phóng mà không hề gián đoạn tâm thức. Khi điều này xảy ra được vài lần thì việc chuyển di tâm thức từ hiện thể này sang hiện thể kia trở nên quen thuộc và dễ dàng. Khi thể vía xuất ra khỏi thể xác trong lúc ngủ thì có một thời kỳ ngắn ngủi mất ý thức và ngay cả khi con người hoạt động tích cực trên cõi trung giới thì y vẫn không thể bắc cầu vượt qua sự mất ý thức này lúc y trở về nhập xác. Nếu khi y xuất ra khỏi xác mà bị mất ý thức thì có lẽ khi y lại trở về nhập xác y cũng bị mất ý thức. Có thể tâm thức linh hoạt trọn vẹn trên cõi trung giới, thế nhưng mọi thứ biểu hiện trong bộ óc phàm vẫn có thể là một sự trống rỗng hoàn toàn. Nhưng khi con người xuất ra khỏi xác trong tình trạng ý thức tỉnh táo vì đã khơi hoạt được những mối liên kết giữa các hiện thể thì y đã bắc được cầu vượt qua vực sâu đó; đối với y nó không còn là một vực sâu nữa và tâm thức của y chuyển nhanh chóng từ cõi này sang cõi khác mà y vẫn biết mình là con người ấy nơi cả hai cõi.
Óc phàm càng được rèn luyện để hưởng ứng các rung động của thể trí bao nhiêu thì việc bắc cầu qua vực thẳm giữa ngày và đêm càng dễ bấy nhiêu. Bộ óc càng ngày càng trở nên là công cụ ngoan ngoãn của chơn nhơn, thi hành những hoạt động theo sự thôi thúc của ý chí và giống như một con ngựa đã thuần thục đáp ứng với sự va chạm nhẹ nhất của bàn tay hoặc đầu gối. Cõi trung giới mở rộng ra đối với người nào đã hiệp nhất được hai hạ thể tâm thức như thế và nó thuộc về y cùng với mọi khả năng, mọi quyền năng rộng lớn hơn, mọi cơ hội to lớn hơn để phụng sự và giúp đỡ. Rồi tới niềm vui mang lại sự giúp đỡ cho những kẻ đau khổ không biết tới tác nhân giúp đỡ mặc dù vẫn cảm nhận được sự nhẹ bớt gánh nặng do được tuôn đổ nước cam lồ vào những vết thương lúc bấy giờ dường như chữa trị được; những gánh nặng trên vai được nhấc lên nhẹ một cách mầu nhiệm trong khi trước đó chúng đè nặng trĩu trên đôi vai đau điếng.
Ta cần phải bắc cầu nhiều hơn nữa giữa vực thẳm từ kiếp này sang kiếp khác; chuyển trí nhớ từ ngày sang đêm và ngược lại mà không bị gián đoạn chỉ có nghĩa là thể vía đang hoạt động hoàn hảo và những mối liên kết giữa nó với thể xác đang vận hành hết công suất. Nếu muốn bắc cầu ngang qua vực thẳm giữa kiếp này với kiếp khác thì con người phải làm nhiều hơn mức chỉ hoạt động với ý thức trọn vẹn trong thể vía, thậm chí hơn cả mức hoạt động hữu thức trong thể trí; đó là vì thể trí bao gồm vật liệu của các cõi hạ trí và sự tái sinh luân hồi không diễn ra xuất phát từ đó. Đến đúng lúc thì thể trí cũng bị tan rã giống như thể vía và thể xác, nó không thể truyền thừa được cái gì. Trọn cả vấn đề túc mạn thông (nhớ được các kiếp trước) xoay quanh câu hỏi này: liệu con người có thể hoạt động hay chăng trên các cõi thượng trí khi ở trong thể nguyên nhân? Chính thể nguyên nhân mới chuyển từ kiếp này sang kiếp khác, mọi thứ đều được tích chứa trong thể nguyên nhân; mọi kinh nghiệm đều được tồn tại trong thể nguyên nhân vì tâm thức được triệt thoái vào đó để rồi tâm thức lại từ đó giáng xuống mỗi khi tái sinh. Ta hãy theo dõi các giai đoạn sinh hoạt không diễn ra trên cõi trần để xem Diêm vương tức Thần chết có quyền uy bao trùm đến đâu. Con người thoát ra khỏi bộ phận thô trược của thể vật lý; nó bị tan rã từng mảnh khi y thoát ra để rồi được trả lại cho cõi hồng trần. Không điều gì còn lại trong đó mà mối liên kết từ điển về ký ức có thể sẵn có được. Thế rồi con người trong bộ phận dĩ thái của thể vật lý chỉ được có vài tiếng đồng hồ rồi lại rũ bỏ nó khiến cho thể phách cũng lại tan rã ra thành các yếu tố. Vậy thì không một ký ức nào liên quan tới bộ óc thể phách giúp cho y bắc cầu qua vực thẳm được. Y lại chuyển sang cõi trung giới, ở đó cho tới khi tương tự y cũng rũ bỏ thể vía, bỏ nó lại đằng sau cũng giống như y đã từng bỏ xác phàm; đến lượt “cái xác chết của thể vía” bị tan rã, trả lại vật liệu cho cõi trung giới và làm tiêu tan luôn mọi thứ có thể được dùng làm cơ sở cho những mối liên kết từ tính cần thiết cho trí nhớ. Y lại tiếp tục chuyển sang thể trí ở nơi sắc giới thuộc Devachan, sống ở đó hàng trăm năm, tôi luyện các năng khiếu, vui hưởng thành quả. Nhưng khi thời gian đã chín muồi thì y cũng rút ra khỏi thể trí, chỉ mang theo từ đó cái gì trường tồn sẽ được kế thừa qua thể xác kế tiếp tức là tinh hoa của tất cả những gì mà y đã thu gom và đồng hóa được. Y bỏ lại thể trí đằng sau để cho nó tan rã cũng theo một kiểu giống như các hiện thể thô hơn vì vật chất của nó (tinh vi xét theo quan điểm của chúng ta) cũng không đủ tinh vi để được chuyển lên cõi cao thuộc cõi thượng trí. Vật chất đó phải bị rũ bỏ để trả lại làm thành vật liệu của cõi hạ trí, một lần nữa tổ hợp lại bị giải tán để rã ra thành các yếu tố. Trên con đường thăng lên, chơn nhơn rũ bỏ hết hạ thể này tới hạ thể khác, chỉ khi đạt tới vô sắc giới của cõi trí tuệ thì y mới có thể được công nhận rằng mình đã vượt ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của cây quyền trượng mà Diêm vương nắm giữ làm tan rã các hạ thể. Cuối cùng y chuyển ra khỏi phạm vi chi phối của Diêm vương, ngự nơi thể nguyên nhân mà Thần chết không còn uy quyền nữa, và y tích trữ mọi thứ mà mình thu gom được trong thể nguyên nhân đó. Vì vậy nó mới được gọi là thể nguyên nhân do bởi mọi nguyên nhân ảnh hưởng tới các kiếp tương lai đều ở trong đó. Lúc bấy giờ y phải bắt đầu hoạt động với ý thức trọn vẹn trên vô sắc giới của cõi trí tuệ ở trong thể nguyên nhân trước khi y có thể bắc cầu nối liền trí nhớ vượt qua vực thẳm ăn cháo lú của sự chết. Một linh hồn chưa phát triển khi nhập vào cõi cao tột này không thể duy trì được ý thức ở đó; y nhập vào đó mang theo mọi mầm mống phẩm chất của mình nhưng chỉ có sự tiếp xúc phớt qua, một tia chớp lóe tâm thức bao trùm cả quá khứ lẫn tương lai làm cho Chơn ngã lóa cả mắt, thế là bị chìm ngay xuống chu kỳ tái sinh luân hồi. Y mang theo các mầm mống trong thể nguyên nhân này, bung nó ra ngoài trên mỗi cõi thuộc về các mầm mống đó để thu hút những vật chất thật thích hợp với chúng. Vậy là nơi sắc giới thuộc cõi hạ trí, các chủng tử hạ trí thu hút vật chất thuộc cõi này để tạo thành thể trí mới, vật chất được thu gom như thế biểu lộ những đặc trưng tâm trí mà chủng tử ở bên trong ban cho nó, cũng giống như trái sồi phát triển thành ra một cây sồi bằng cách thu gom vào mình vật liệu thích hợp từ dưới đất và bầu không khí. Trái sồi không thể phát triển thành một cây phong hoặc một cây bách hương mà chỉ phát triển thành cây sồi thôi, cũng như chủng tử hạ trí phải phát triển theo bản chất của riêng mình chứ làm sao khác đi được. Nghiệp báo tác động như thế trong việc kiến tạo các hạ thể, con người gặt cái mà mình đã gieo hạt giống. Chủng tử từ thể nguyên nhân bung ra chỉ có thể tăng trưởng theo loại hình của mình, thu hút về mình cấp vật chất tương ứng, sắp xếp vật chất đó thành hình dạng đặc trưng sao cho nó tạo ra bản sao của phẩm chất mà con người đã hình thành trong những kiếp trước. Khi y nhập vào cõi trung giới thì các chủng tử cũng được bung ra vốn thuộc về cõi này, chúng cũng thu hút xung quanh mình tinh hoa ngũ hành và vật liệu thích hợp thuộc cõi trung giới. Vì thế mới xuất hiện trở lại những khao khát, xúc động và đam mê thuộc về thể dục vọng tức thể vía của con người, được tái chế biến lại theo kiểu này khi y đến cõi trung giới. Vậy thì nếu muốn cho vẫn còn có ý thức về các kiếp đã qua được truyền thừa qua mọi quá trình này và mọi cõi này thì ý thức đó bắt buộc phải tồn tại và hoạt động trọn vẹn trên cõi cao của thể nguyên nhân tức là cõi thượng trí. Thiên hạ không nhớ được các kiếp đã qua của mình vì họ chưa có ý thức trong thể nguyên nhân đóng vai trò một hiện thể; nó chưa phát triển được chức năng hoạt động riêng rẽ của mình. Nó vẫn có đó là bản thể của mọi kiếp đã qua, là “cái Ngã” chân thực mà tất cả đều bắt nguồn từ đó nhưng nó chưa hoạt động tích cực: nó chưa hữu ngã thức mặc dù vẫn hoạt động một cách vô ý thức; chừng nào nó còn chưa hữu ngã thức trọn vẹn thì ký ức không thể chuyển di từ cõi này sang cõi khác và do đó từ kiếp này sang kiếp khác. Khi chơn nhơn tiến bộ thì các tia chớp lóe tâm thức bật lên soi sáng cho những mảnh vụn của quá khứ, nhưng những tia chớp lóe này cần phải biến thành ánh sáng thường trực trước khi có được bất kỳ ký ức liên tục nào.
Người ta có thể thắc mắc rằng: Liệu có thể khuyến khích những tia chớp lóe như thế lập đi lập lại hay chăng? Liệu người ta có thể đẩy nhanh hoạt động tăng trưởng từ từ này của tâm thức trên các cõi cao được hay chăng? Phàm nhơn có thể lao động vất vả cho cứu cánh này vì nếu y có can đảm và kiên nhẫn; y có thể cố gắng càng ngày càng sống nơi cái ngã thường trụ, càng ngày càng triệt thoái tư tưởng và năng lượng (xét về sự chú ý) ra khỏi những chuyện tầm phào và vô thường của đời sống hằng ngày. Tôi không ngụ ý là người ta phải trở nên mơ mộng, đãng trí và lơ đễnh, trở thành một thành viên thiếu hiệu lực nhất trong gia đình và xã hội; ngược lại y phải chu toàn mọi yêu cầu mà thế gian đòi hỏi y và chu toàn được nó hoàn thiện hơn vì chơn nhơn đang làm điều đó vốn cao cả. Y có thể làm việc một cách vụng về và bất toàn như những người chậm phát triển vì đối với y bổn phận là bổn phận và chừng nào mà còn có người nào đó đòi nó một thứ gì đó đối với y thì y phải trả nợ tới hết mức; y phải làm tròn mọi bổn phận hoàn hảo hết mức với năng lực tốt nhất và sự chú ý nghiêm chỉnh nhất. Nhưng y không màng tới những sự việc này, tư tưởng của y không bị ràng buộc vào kết quả làm việc; ngay khi đã hoàn thành nhiệm vụ thì tư tưởng của y sẽ được giải thoát để bay lên trở lại cuộc sống thường trụ, vươn lên tới cõi cao với năng lực phấn đấu tiến công và y lại bắt đầu sống nơi đó để thấy rõ những chuyện lẩm cẩm của cuộc sống thế gian quả thật là vô giá trị. Khi y kiên định làm như thế và ra sức rèn luyện mình suy tư cao siêu và trừu tượng thì y sẽ bắt đầu làm linh hoạt được những mối liên kết cao trong tâm thức và đưa xuống được cuộc sống hạ giới này cái ý thức vốn của riêng y.
Một con người thì vẫn là cứ người đó ở trên bất cứ cõi nào mà y đang hoạt động và y sẽ chiến thắng khi y hoạt động được trên cả năm cõi mà không bị gián đoạn tâm thức. Các đấng mà chúng ta gọi là Chơn sư, “những Con người toàn bích”, đều hoạt động với ý thức tỉnh táo chẳng những nơi ba cõi thấp mà còn cả trên cõi thứ tư (cõi đơn nhất mà Māndūkyopanishad gọi là cõi Turīya) và trên một cõi còn cao hơn nữa, tức cõi Niết Bàn. Các Ngài đã hoàn tất cơ tiến hóa, đã vượt qua chu kỳ này đến mức kết liễu và trình độ của các Ngài hiện nay thì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ đạt như vậy khi từ từ leo lên trên. Đây là sự qui nhất của tâm thức; các hiện thể chỉ còn là công cụ để sử dụng chứ không còn là nhà tù để giam hãm, và chơn nhơn sử dụng bất kỳ hạ thể nào tùy theo công việc mà mình phải làm.
Bằng cách này thì người ta đã chinh phục được vật chất, thời gian và không gian, hàng rào ngăn cách của chúng không còn tồn tại đối với chơn nhơn đã qui nhất. Trong khi leo lên cao, y phát hiện ra rằng các hàng rào trong mỗi giai đoạn càng ngày càng bớt đi: ngay cả trên cõi trung giới thì vật chất cũng ít ngăn cách hơn so với ở dưới đây, vật chất cõi trung giới ít khiến cho y ngăn cách với huynh đệ của mình. Việc vân du trong thể vía nhanh đến nỗi mà ta có thể nói hầu như đã chinh phục được không gian và thời gian vì mặc dù con người vẫn biết rằng mình đang đi xuyên qua không gian, nhưng nó đi xuyên qua không gian nhanh đến nỗi không gian mất đi khả năng ngăn cách người bạn này với người bạn kia. Ngay cả sự chinh phục đầu tiên đó cũng vô hiệu hóa sự ngăn cách trên cõi trần. Khi y thăng lên cõi trí tuệ thì y thấy mình còn có một quyền năng khác: hễ cứ nghĩ tới một nơi nào thì mình đã ở đó rồi, cứ nghĩ tới một người bạn nào thì người bạn đó đã lù lù trước mắt mình rồi. Ngay cả trên cõi thứ ba thì tâm thức đã siêu việt được các hàng rào ngăn cách của vật chất, không gian và thời gian; nó tha hồ có mặt ở bất cứ nơi đâu. Thấy cái gì là thấy ngay tức khắc đúng vào lúc mình chuyển chú tâm tới sự vật đó; nghe thấy cái gì là nghe thấy ngay bằng một ấn tượng thôi; không gian, vật chất và thời gian mà ta quen biết nơi các hạ giới đã biến mất, chuỗi trình tự sự việc không còn tồn tại nữa trong “hiện tại vĩnh hằng”. Khi y vươn lên cao nữa thì các hàng rào ngăn cách ngay bên trong tâm thức mình cũng rơi rụng đi, y biết mình hiệp nhất với mọi tâm thức khác của các chúng sinh khác; y có thể suy nghĩ giống như họ suy nghĩ, cảm nhận như họ cảm nhận, hiểu biết như họ hiểu biết. Y có thể nhất thời khiến cho những hạn chế của họ cũng trở thành những hạn chế của mình để cho y có thể thông cảm chính xác được họ suy nghĩ ra sao, thế nhưng vẫn giữ được ý thức của riêng mình. Y có thể vận dụng tri thức lớn lao của riêng mình để trợ giúp cho tư tưởng hẹp hòi hơn và bị hạn chế nhiều hơn bằng cách tự đồng hóa mình với tư tưởng đó để từ từ mở rộng biên giới của nó ra. Y hoàn toàn tiếp quản được những chức năng mới trong thiên nhiên khi y không còn chia rẽ với những người khác nữa mà thực chứng được Chơn ngã vốn là một trong vạn hữu và phóng năng lượng từ cõi hiệp nhất xuống. Ngay cả đối với những con thú hạ đẳng thì y cũng có thể cảm nhận được thế giới tồn tại đối với loài thú ra sao khiến cho y có thể cung cấp sự trợ giúp chính xác mà chúng cần và giúp đỡ được cái mà chúng đang mò mẫm một cách mù lòa. Vì thế sự chinh phục của Ngài không phải chỉ cho bản thân mà là cho tất cả, Ngài có được những quyền năng rộng lớn hơn chỉ là để dùng chúng phục vụ cho mọi chúng sinh tiến hóa thấp hơn Ngài trên thang tiến hóa; bằng cách này Ngài trở nên hữu ngã thức trên khắp thế gian, vì Ngài đã học được cách đáp ứng với mọi lời kêu than đau khổ, với mọi nỗi buồn vui xao xuyến. Ngài đã đạt được tất cả, đã thu lượm được tất cả và Chơn sư là người “chẳng còn gì để học nữa”. Nói như vậy chúng tôi không ngụ ý là trong tâm thức Ngài và bất kỳ lúc nào cũng có mọi tri thức khả hữu. Nhưng xét về giai đoạn tiến hóa này thì không có gì ẩn giấu đối với Ngài nữa, không có điều gì mà Ngài không ý thức trọn vẹn được khi Ngài chú ý tới nó; trong phạm vi tiến hóa của vạn hữu chúng sinh – và vạn vật đúng là đang sống – thì chẳng có điều gì mà Ngài không hiểu được do đó chẳng có thứ gì mà Ngài không giúp được.
Đó là sự khải hoàn tối hậu của chơn nhơn. Mọi điều mà tôi vừa nói tới ắt là vô giá trị tầm phào nếu nó chỉ là sự thu lượm cho cái bản ngã hẹp hòi mà ở dưới đây chúng ta công nhận là bản ngã; bạn đọc thân mến, mọi bước mà tôi vừa cố gắng thuyết phục bạn ắt chẳng có giá trị gì để ta phải bước tới nếu rốt cuộc chúng đặt bạn lên một đỉnh cao biệt lập, tách rời khỏi mọi bản ngã tội lỗi đang đau khổ, thay vì dẫn bạn tới tận thâm tâm của vạn vật nơi mà bạn và các bản ngã đó chỉ là một. Tâm thức của Chơn sư mở rộng ra bất kỳ hướng nào mà Ngài phóng ra đó, đồng hóa với bất cứ hướng nào mà Ngài hướng về nó, biết được bất cứ điều gì mà Ngài muốn biết; và mọi thứ đó cũng chỉ để cho Ngài có thể trợ giúp hoàn hảo vì chẳng điều gì mà Ngài không thể cảm nhận được, chẳng thứ gì mà Ngài không thể khuyến khích được, chẳng điều gì mà Ngài không thể củng cố được, chẳng thứ gì mà Ngài không thể trợ giúp được trong cơ tiến hóa của nó. Đối với Ngài trọn cả thế gian chỉ là một tổng thể rộng lớn đang tiến hóa, trong đó Ngài giữ địa vị một người trợ giúp cho cơ tiến hóa; Ngài có thể đồng nhất hóa mình với bất kỳ bước tiến nào và ở ngay bước tiến đó có thể giúp được điều gì cần thiết. Ngài giúp được cho các giới tinh hoa ngũ hành tiến xuống thâm nhập vào vật chất và mỗi thứ đều tiến theo đường lối của riêng mình qua cơ tiến hóa của loài khoáng vật, loài thực vật, loài động vật và loài người; Ngài giúp đỡ tất cả các thứ đó cũng như giúp đỡ chính mình vậy, đó là vì cuộc sống của Ngài vinh diệu ở nơi chỗ tất cả đều là Ngài, thế nhưng Ngài có thể trợ giúp cho tất cả và trong khi trợ giúp đó thực chứng được điều mà Ngài trợ giúp cũng là chính mình. Bí quyết là ở chỗ làm sao có thể từ từ khai triển được điều này khi chơn nhơn phát triển, tâm thức mở rộng ra để bao trùm nhiều hơn nữa trong khi lại trở nên sống động hơn, sung sức hơn mà không mất đi ý thức về chính mình. Khi tâm điểm đã trở thành hình cầu thì hình cầu thấy mình cũng trở thành tâm điểm; mọi điểm đều chứa đựng mọi thứ và biết mình là hiệp nhất với mọi điểm khác; cái bên ngoài té ra chỉ là phản ánh của cái bên trong; Thực Tại vốn là Sự Sống Bản Thể Nhất Như và sự khác nhau chỉ là một ảo giác mà ta đã vượt qua được.

HẾT

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ   CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
CHƠN NHƠN VÀ CÁC HẠ THỂ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» NHỮNG QUYỀN NĂNG THIÊNG LIÊNG VÀ PHI THƯỜNG CỦA CON NGƯỜI
» LỤC TỰ ĐẠI MINH CHƠN NGÔN

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CỘNG ĐỒNG TÂM LINH VÀ HẠNH PHÚC CỦA TOÀN THỂ NGƯỜI VIỆT NAM TRÊN TOÀN THẾ GIỚI . :: Your first category :: - NHÓM NGHIÊN CỨU TÂM LINH ĐÔNG TÂY VÀ DIỂN ĐÀN TỰ DO VỀ TÂM LINH :: TÀI LIỆU BÀI VIẾT VỀ HUYỀN MÔN ĐÔNG TÂY-
Chuyển đến